Mị Lan: “Mời công tử nói”.
“Tôi muốn mua cái lò quẻ đó”.
Mị Lan sững sờ: “Mua lò quẻ? Việc này…”
Ngô Bình mỉm cười nói tiếp: “Đối với Ẩn đảo thì nó chỉ là một pháp khí dùng để kiểm tra tu sĩ, hơn nữa hiệu quả cũng không quá tốt. Nếu như bán lò quẻ cho tôi thì tôi có thể giúp Ẩn đảo xây dựng nên trận pháp Quái Tiên huyền diệu. Trận pháp này không chỉ chọn được ra những người có tư chất tốt mà còn có thể đưa ra đánh giá một cách chi tiết và chuẩn xác”.
Mị Lan rất kinh ngạc: “Công tử còn có thể tạo nên đại trận kỳ diệu như vậy sao?”
Ngô Bình: “Nếu mọi người không tin, tôi có thể tạo đại trận trước. Sau đó mọi người có thể suy nghĩ xem có muốn bán lò cho tôi không”.
Mị Lan gật đầu: “Được, việc này tôi sẽ nói với phụ vương, bảo người bàn bạc với hai vị vương gia còn lại. Có điều, giá của lò quẻ chắc chắn sẽ rất cao”.
Ngô Bình: “Quận chúa Mị Lan, có thể giúp tôi tính sơ sơ giá của lò quẻ được không?”
Mị Lan nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Thực ra có một thầy luyện đan của Long Tộc ở Đông Hải Long Cung cũng từng hỏi mua lò quẻ. Giá khởi điểm ban đầu lên tới hai nghìn tỷ đồng Tiên”.
Ngô Bình sững sờ: “Hai nghìn tỷ?”
Mị Lan: “Nhưng lúc đó, thầy luyện đan kia không thể giúp chúng tôi lập đại trận để kiểm tra tu sĩ nên giá cao là đương nhiên. Còn công tử có thể giúp chúng tôi lập ra đại trận có hiệu quả tương đương thì giá cả sẽ vào khoảng một nghìn tỷ”.
Ngô Bình thở hắt một hơi: “Một nghìn tỷ, vậy cũng không rẻ chút nào”.
Anh nghĩ ngẫm một lát rồi hỏi: “Lúc cá cược, tôi có được tham gia không?”
Mị Lan cười đáp: “Đương nhiên là được rồi, tôi có thể đại diện anh để cược giúp”.
Ngô Bình: “Trong tay tôi không có đồng Tiên, chỉ có đồng Thần Long”.
Mị Lan: “Cũng được. Trên Ẩn đảo này thì một đồng Tiên bằng năm đồng Thần Long, cho nên anh có thể đi đổi tiền”.
Ngô Bình nghĩ ngẫm một lát rồi lấy ra bảy trăm năm mươi tỷ đồng Thần Long, đưa cho Mị Lan rồi mỉm cười nói: “Chỗ này tương đương với một trăm năm mươi tỷ đồng Tiên, cô giúp tôi cược nhé”.
Mị Lan gật đầu: “Được, xin công tử cứ yên tâm”.
Nói thêm vài câu xong, Ngô Bình liền cùng Mị Lan đến chỗ diễn ra bài khảo hạch đầu tiên. Ở bên ngoài địa điểm thi, người đông như kiến cỏ, nhưng thân phận của Ngô Bình là người của vương phủ Vô Tương nên anh vừa tới là được vào thi ngay chứ không cần xếp hàng.
Vòng thi số một chính là bài thi dùng lò quẻ. Tiêu chuẩn đánh giá vô cùng đơn giản, ai ở trong lò được lâu nhất thì điểm cao nhất.
Khi tới gần cái lò, Ngô Bình phát hiện bên trên nó có những phù văn huyền diệu, có thể liên kết với quái bàn Tiên Thiên. Chiếc lò này cao chừng hai mét, toàn thân màu xám bạc.
Lúc này, trong lò có một tu sĩ, người này đã kiên trì được mười hơi thở. Người bên ngoài đang đếm cho anh ta.
“Mười một hơi, mười hai hơi, mười…”
Còn chưa đếm xong mười ba hơi thở, người bên trong hô to: “Thả tôi ra, chịu không nổi nữa rồi!”
Ngay lập tức, người bảo vệ lò mở cửa lò, một nam tu sĩ bốc cháy khắp người nhảy ra.
Người phụ trách nói: “Tiếp theo”.
Mị Lan nói: “Đây rồi”, sau đó cô gật đầu với Ngô Bình.