Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Được, vậy liều đi”.

Ngô Bình đáp xuống một đỉnh núi, vừa nhảy lên đã rơi xuống dưới đến một nơi sâu mấy ngàn mét.

Rất nhanh anh đã tìm được cấm chế Thứ Nguyên, lúc này anh lập tức sử dụng bí lực Thứ nguyên, ấn vào cấm chế, một cánh cửa ánh sáng bỗng xuất hiện trước mặt, anh kéo Chu Thanh Nghiên đi vào trong đó.

Đi xuyên qua cánh cửa ánh sáng, hai người bước vào một thế giới kỳ diệu. Thiên Đạo của thế giới này rất hoàn chỉnh.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Một nơi tốt thế này”.

Chu Thanh Nghiên: “Huyền Bình, nơi này là tiên phủ Quảng Thành sao? Em còn tưởng chỉ là một tiên phủ thôi chứ, không ngờ lại lớn như thế”.

Ngô Bình: “Tiên sư Quảng Thành là người thường à? Dĩ nhiên tiên phủ của ông ấy không thể xem thường rồi”.

Anh cũng không vội đi tìm tiên phủ, bay đến cạnh một cái hồ nhỏ tìm vùng đất bằng phẳng rồi chuyển một căn nhà mà Lỗ Ngọc xây ra.

Sau đó các vật dụng sinh hoạt thường ngày được anh dời vào nhà, nhất là một cái giường lớn rất mềm mại.

Chu Thanh Nghiên đỏ mặt: “Huyền Bình, đã nói đến đây để tu luyện mà, hóa ra là gạt em à”.

Ngô Bình: “Thì tu luyện thật ra, tu luyện Âm Dương Hòa Hợp Thần Công, như thế mới có thể nâng cao tư chất của em”.

Quýt Lớn bị ném vào trong sân ăn thịt khô, Chu Thanh Nghiên và Ngô Bình thì lại làm loạn ở trong nhà.

Sang đến hôm sau, từ sáng sớm Chu Thanh Nghiên đã nấu một ít đồ ăn, hai người vừa thưởng thức đồ ăn ngon, vừa thưởng thức rượu ngon, hoàn toàn quên mất mục đích của chuyến đi này.

Qua một ngày “tu luyện” hôm qua, thể chất của Chu Thanh Nghiên đã đạt đến cấp độ của Nhân Hoàng nhưng vẫn chưa xong, Ngô Bình đã sử dụng kỹ năng y thuật, giúp cô ấy mở ra bốn điểm Nhân Tàng, bốn điểm Bí Tàng, hai điểm Thiên Tàng, thuận lợi tiến vào cảnh giới Bất Tử.

Mãi đến ngày thứ năm, Ngô Bình mới dẫn Chu Thanh Nghiên đi tìm tiên phủ Quảng Thành. Cánh cửa tiên phủ mở ra, Chu Thanh Nghiên vừa bước vào đã bị một tia tiên quang khóa chặt, sau đó tiên quang bảy màu từ trên trời giáng xuống, tẩy sạch cơ thể và thần hồn của cô ấy.

Mấy tiếng đồng hồ sau, tiên quang biến mất, Chu Thanh Nghiên mở mắt ra, vui mừng nói: “Huyền Bình, em đã được tiên sư công nhận rồi, lát nữa sẽ truyền công pháp cho em”.

Ngô Bình: “Mất bao lâu?”

Chu Thanh Nghiên: “Giọng nói kia nói khi nào em trở thành Chân Tiên thì mới có thể ra khỏi đây, ra ngoài trải nghiệm”.

Ngô Bình: “Chân Tiên sao? Vậy thì rất lâu”.

Chu Thanh Nghiên nói: “Không sao, người tu hành sống lâu, nhoáng một cái đã đi qua mất rồi”.

Ngô Bình nói: “Được rồi, cứ một khoảng thời gian anh sẽ đến thăm em”.

Anh nhìn Quýt Lớn: “Quýt Lớn ở lại với em nhé”.

Chu Thanh Nghiên: “Lúc anh đến, em có thể là đang đi tham gia thử luyện hoặc bế quan nên lúc em không có ở đây, anh nhớ để lại ít đồ ăn ngon cho em”.

Ngô Bình khẽ cười: “Anh biết rồi”.

Vừa dứt lời, Chu Thanh Nghiên đã biến mất, cũng không biết đi vào không gian nào để tu hành.

Ngô Bình cũng không đợi cô ấy nữa, lập tức ra khỏi tiên cảnh Quảng Thành.

Anh về ở trong nhà một ngày, ngày hôm sau lại đến Ẩn Đảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play