Mị Lan vui mừng: “Cảm ơn công tử”.
Ngô Bình: “Phải rồi, Ẩn đảo của các cô cần đan dược không?”
Mị Lan: “Đương nhiên cần rồi, thường thì chúng tôi hay cho người ra ngoài mua, giá cả đắt hơn bên ngoài một chút”.
Ngô Bình: “Mỗi năm toàn đảo của cô tiêu thụ khoảng bao nhiêu đan dược loại tốt?”
Mị Lan suy nghĩ rồi nói: “Cái đó thì tôi không biết, chắc cũng phải hơn một nghìn tỷ đồng Tiên”.
Ngô Bình: “Quận chúa Mị Lan, tôi muốn hợp tác làm ăn với cô”.
Mị Lan: “Ồ, anh muốn kinh doanh cái gì?”
Ngô Bình: “Kinh doanh đan dược, sau này tôi sẽ phụ trách toàn bộ đan dược cao cấp trên đảo của các cô, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu”.
Cô ta ngạc nhiên: “Chỗ anh có đan sư giỏi sao?”
Ngô Bình nói: “Đương nhiên là có”.
Mị Lan suy xét một lúc: “Được rồi, những đan dược bán ra, tôi lấy hai mươi phần trăm, còn lại đều là của anh, thế được không?”
Ngô Bình: “Không thành vấn đề, cô phụ trách đầu ra, tôi chịu trách nhiệm cung ứng hàng hóa, lãi thì chia hai tám. À phải rồi, nhân tiện mấy ngày nay cô có thể điều tra thị trường, liệt kê ra những đan dược cao cấp bán chạy nhất, như thế tôi mới có thể tìm người luyện chế”.
Mị Lan nói: “Ừ, lần sau anh đến tôi có thể đưa danh sách cho anh”.
Nói thêm vài câu nữa, Ngô Bình cho hay Quýt Lớn ăn thịt rồng khô rồi lập tức quấn lấy Ngô Bình, dù thế nào cũng không chịu buông ra, Ngô Bình chỉ còn cách ôm nó bỏ đi.
Anh tạm thời không quay về Thiên Đạo Môn, dù sao thần sứ đó cũng vừa chết, anh phải tránh đầu sóng ngọn gió. Lúc đi về phía Tây, anh đi ngang qua vùng lân cận tiên phủ Quảng Thành.
Anh thầm nói: “Tiên phủ này cũng nên được mở rồi, nhưng truyền thừa của mình đã đủ nhiều, chi bằng đưa cơ duyên này cho Thanh Nghiên”.
Nghĩ đến đây anh phân hóa thân ra để đi dẫn Chu Thanh Nghiên đến đây, còn bản thể thì đi thẳng đến tiên phủ Quảng Thành.
Lần trước anh tìm được vị trí đại khái của tiên phủ Quảng Thành bằng la bàn, lần này đã nhanh chóng tìm được.
Anh mở nhìn thấu vạn vật ra, phát hiện một cái không gian rộng lớn dưới lòng đất có, lớn hơn Long Hổ Tiên Cảnh ít nhất mười lần, nhưng không gian này bị lực Thứ Nguyên bao trùm, ngăn cách với thời không hiện tại nên tu vi có cao đến đâu cũng không nhìn thấy nó.
“Cũng may mình có bí lực Thứ Nguyên, nếu không cũng không cách nào đi vào tiên phủ”, anh lẩm bẩm.
Đúng lúc này Chu Thanh Nghiên được hóa thân dẫn đến, cô ấy cười hỏi: “Huyền Bình, anh gọi em đến có việc gì à?”
Ngô Bình: “Thanh Nghiên, nơi này là tiên phủ của Quảng Nguyên Đạo Tổ, anh muốn giúp em nhận được truyền thừa nơi này”.
Chu Thanh Nghiên hỏi: “Quảng Thành Đạo Tổ mạnh lắm sao?”
Ngô Bình: “Đương nhiên rồi, năm đó Quảng Thành Đạo Tổ là một trong những tiên nhân mạnh nhất, là sư phụ của Hoàng Đế, em nghĩ cảm ông ấy có lợi hại không? Hơn nữa, đó là chuyện đã lâu trước đây rồi, không biết bây giờ tu vi của Quảng Thành Tử cao đến mức nào rồi”.
Chu Thanh Nghiên hơi lo lắng: “Em có được không?”
Thật ra tư chất của cô ấy rất bình thường, mặc dù có Ngô Bình giúp đỡ nhưng tu vi vẫn không bật lên được.
Ngô Bình cười nói: “Sao lại không được chứ, anh sẽ làm cho em trở thành thiên tài”.
Cái gọi là trở thành thiên tài dĩ nhiên là tu luyện Âm Dương Hợp Hòa Thần Công.