Bên ngoài Ẩn Đảo, Mị Lan đã đợi Ngô Bình ở đó từ trước. Hai người vừa gặp nhau, cô ta lấy một bức chân dung ra nói: “Làm phiền anh biến thành dáng vẻ của người trong tranh”.

Ngô Bình liếc nhìn một cái rồi lắc mình, lập tức biến thành một thanh niên mặt mày tuấn tú, cao khoảng một mét chín, vô cùng cao lớn.

Mị Lan rất hài lòng: Người mà công tử giả dạng là Hà Linh Vận, đệ tử của Vô Tương Môn. Mười năm nay hắn luôn bế quan tu luyện nên bên ngoài biết rất ít về tu vi của hắn”.

Ngô Bình: “Chắc là Tam Vương muốn bồi dưỡng không ít nhân tài giống nhau nhỉ?”

Mị Lan: “Đúng thế, nên chúng ta không thể sơ suất”.

Ngô Bình: “Ừ, về rồi nói”.

Mị Lan dẫn Ngô Bình đến một căn nhà, căn nhà này chính là nơi Hà Linh Vận sống trước đây, nằm trong Vô Tương Môn.

Ngô Bình hỏi: “Người thật đâu?”

Mị Lan: “Tám năm trước, Hà Linh Vận luyện công xảy ra vấn đề, tu vi mất hết, không đến nửa năm đã chết”.

Ngô Bình: “Các cô che giấu tin tức về cái chết của anh ta”.

Mị Lan gật đầu: “Đúng thế, như vậy mới không có ai nghi ngờ. À phải rồi, Hà Linh Vận có một người vợ chưa cưới là cô cả nhà họ Phương ở Ẩn Đảo. Mặc dù thế lực của nhà họ Phương không hùng mạnh bằng Tam Vương nhưng không nên xem thường, bây giờ anh giả mạo Hà Linh Vận, cô cả nhà họ Phương có thể tìm đến anh”.

Ngô Bình: “Hà Linh Vận có người nhà không?”

Mị Lan: “Hà Linh Vận là trẻ mồ côi, là con trai nuôi do bố tôi nhận nuôi, không có người nhà”.

Ngô Bình: “Ừ, vậy thì được”.

Mị Lan: “Nhưng Hà Linh Vận khá đào hoa, có không ít đệ tử nữ của Vô Tương Môn đều có mối quan hệ với anh ta”.

Ngô Bình sửng sốt, lập tức hiểu ra vấn đề nói: “Xem ra là một tên đa tình”.

Mị Lan: “Anh không cần để tâm đ ến họ là được rồi”.

Ngô Bình: “Đã chuẩn bị xong danh sách chưa?”

Mị Lan lấy một tờ danh sách ra, trên đó có viết hơn năm mươi loại đan dược, đồng thời còn viết rõ giá của các loại khác nhau trên Ẩn Đảo, cũng như số lượng nhu cầu của toàn đảo.

Anh đọc lướt qua, đa số các đan dược trong danh sách đều có luyện chế, hơn nữa dược liệu cũng không thành vấn đề bèn nói: “Nửa tháng sau, tôi sẽ đưa cho cô một lô đan dược, đến lúc đó cô xem thử”.

Mị Lan: “Công tử, những đan dược này càng có chất lượng cao thì càng dễ bán. Thật ra về cơ bản đan dược chất lượng cao đều bị Tam Vương độc quyền, các nhà khác có tiền cũng không mua được. Nếu chúng ta có thể sản xuất ra đủ số lượng đan dược chất lượng cao, chắc chắn sẽ không đủ cầu”.

Ngô Bình: “Đan dược của tôi thấp nhất cũng là vương phẩm”.

Mị Lan ngạc nhiên: “Vương phẩm”.

Phải biết là trên Ẩn Đảo mấy năm mới xuất một lần đan dược vương phẩm.

Ngô Bình: “Đừng ngạc nhiên, thầy luyện đan của tôi đều là đỉnh cấp, chuyện này để sau hẵng nói, tiếp theo tôi làm thế nào?”

Mị Lan: “Cứ đợi đi, sau đó ngày mai đi tham gia đại hội tuyển chọn”.

“Có bao nhiêu người biết thân phận của tôi?”

Mị Lan: “Ngoài tôi thì chỉ có phụ vương của anh”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừ”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play