Mị Lan: “Chọn ra một nhóm tu sĩ có tư chất tốt nhất trong tất cả những tu sĩ trẻ, sau đó đưa vào quốc khố của Tiên Quốc để chọn báu vật”.
Ngô Bình giật mình: “Quốc khố của Tiên Quốc sao?”
Mị Lan gật đầu: “Đồ trong quốc khố đều là những thứ quý giá, top mười của đại hội tuyển chọn nhân tài đều có thể vào quốc khố chọn một số báu vật. Đương nhiên, thứ hạng càng cao thì càng được chọn nhiều đồ”.
Ngô Bình nói: “Tôi là người ngoài, chuyện này chắc không liên quan gì đến tôi nhỉ?”
Mị Lan thở dài: “Thật ra chuyện này cũng có liên quan đến lợi ích của vương phủ Vô Tương. Ngoài mặt, ba vị vương của Ẩn đảo rất hòa thuận nhưng thực tế cũng có tranh chấp lợi ích. Đại hội tuyển chọn nhân tài không chỉ chọn ra thiên kiêu mà còn là một cơ hội cá cược lớn”.
Ngô Bình: “Cá cược?”
Mị Lan: “Ừm, ba vị vương sẽ đặt cược lớn cho đệ tử mà mình phái đi, nếu thắng thì đương nhiên sẽ kiếm được rất nhiều, còn có thể có được bảo bối trong quốc khố. Nếu thua thì sẽ tổn thất nghiêm trọng”.
Ngô Bình hứng thú: “Lẽ nào kỳ trước Vô Tương vương thua rồi sao?”
Mị Lan cười mếu: “Thua mất hơn ba mươi tỷ đồng Tiên”.
Ngô Bình: “Đồng Tiên?”
Mị Lan liền lấy ra một tờ tiền, nói: “Là loại này, tiền được phát hành từ thời Tiên Quốc”.
Ngô Bình cầm lấy đồng Tiên, phát hiện bên trong đồng Tiên có chứa pháp lực cấp Đại La, dường như còn hữu dụng hơn cả đồng Thần Long. Nếu dùng loại đồng Tiên này bố trí trận pháp thì sẽ là nguồn năng lượng tốt hơn bất cứ thứ gì.
Anh nói: “E là bên ngoài không có loại đồng Tiên này đâu nhỉ?”
Mị Lan: “Đương nhiên rồi, Tiên Quốc diệt vong lâu vậy rồi, đồng Tiên đã được tiêu hết từ lâu, hiện tại cũng chỉ có Ẩn đảo mới có”.
Ngô Bình: “Quận chúa nói thẳng đi, muốn tôi làm gì nào?”
Mị Lan thấy anh thẳng thắn như vậy thì cười, nói: “Thực lực của công tử mạnh vậy, nếu tham gia đại hội tuyển nhân tài thì nhất định sẽ đạt được giải nhất”.
Ngô Bình: “Nhưng tôi không phải người của đảo các cô”.
Mị Lan: “Không sao cả, công tử có thể cải trang thành một thành viên của vương phủ, dù gì thì vương phủ cũng có nhiều người thế, hai nhà kia cũng sẽ không biết điều tra từ đâu”.
Ngô Bình: “Giúp cô thì được nhưng cô định cho tôi lợi ích gì?”
Họ không thân nhau nên Ngô Bình không cần phải khách sáo với cô ấy.
Mị Lan cười, nói: “Chúng ta sẽ chia đôi số tiền kiếm được, đồ trong quốc khố thì thuộc về công tử hết”.
Ngô Bình: “Giải nhất có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
Mị Lan: “Phải xem tình hình cụ thể, ít thì cũng một trăm tỷ, nhiều thì đến một nghìn tỷ”.
Ngô Bình: “Quán quân có thể lấy được bao nhiêu thứ từ quốc khố?”
“Mười hai món!”. Mị Lan đáp: “Hơn nữa, nếu may mắn còn có thể tìm thấy đồ rất quý”.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Khi nào đại hội chọn thiên tài bắt đầu?”
Mị Lan: “Còn bảy ngày nữa”.
Ngô Bình: “Được, tôi đồng ý, sáu ngày sau, tôi sẽ đến tìm quận chúa”.