Ngô Bình: “Quốc vương Thiên Mông, năm xưa con gái ông nợ tiền tôi vẫn còn chưa trả đấy”.
Công chúa Thiên Mông: “Tôi sẽ trả đủ không sót một đồng”.
Ngô Bình nói: “Thôi vậy, nể tình nước Thiên Mông là một nước phụ thuộc của Thiên Đạo Môn, tôi xóa nợ cho mọi người”.
Quốc vương nước Thiên Mông vội nói: “Vậy thì đa tạ thượng tiên”.
Nhậm Hành Chi lạnh lùng đáp: “Được rồi, mau thu xếp hoàng cung để tông chủ chúng tôi nghỉ lại”.
Quốc vương Thiên Mông cười, nói: “Đã thu xếp xong cả rồi, mời”.
Ngô Bình cũng không khách sáo, dắt người vào cung.
Trên đại điện, Ngô Bình ngồi ở vị trí của quốc vương, còn quốc vương thì đứng bên cạnh.
Ngô Bình: “Hãy nói tình hình ở đây cho tôi nghe thử trước đã”.
Quốc vương nước Thiên Mông liền nói: “Tông chủ Lý, thực lực của bộ lạc Chân Lan rất mạnh, nửa năm gần đây đã thâu tóm một phần ba quốc thổ của chúng tôi rồi.
Ngô Bình: “Nước Thiên Mông đông dân, binh nhiều ngựa tốt, lẽ nào lại đánh không lại một bộ lạc sao?”
Quốc vương nước Thiên Mông cười mếu: “Võ sĩ Chân Lan lấy một chọi trăm, võ nghệ cao cường, thật sự không thể đánh lại. Tháng trước mười vạn đại quân của Thiên Mông tôi đã bị ba ngàn võ sĩ Chân Lan đánh bại, chết và bị thương đến ba vạn người. Ngô tông chủ, nếu các vị mà không đến thì bộ lạc Chân Lan sẽ đánh đến kinh đô mất”.
Ngô Bình: “Bộ lạc Chân Lan đánh nước Thiên Mông trước sao?”
Quốc vương Thiên Mông gật đầu: “Đúng vậy, bộ lạc Chân Lan đã lăm le nước Thiên Mông mấy trăm năm rồi, chỉ là mấy năm gần đây bỗng tấn công mạnh hơn, không chỉ cướp đồ mà còn cướp địa bàn nữa”.
Ngô Bình: “Tại sao bộ lạc Chân Lan lại đột nhiên cướp địa bàn của các ông, ông có biết không?”
Công chúa Thiên Mông: “Đó là vì mấy năm gần đây bộ lạc Chân Lan gặp thiên tai khắc nghiệt, cuộc sống của người dân khó khăn, vì vậy chỉ có thể liều mạng mở rộng địa bàn”.
Ngô Bình: “Nói vậy thì bộ lạc Chân Lan làm vậy cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi?”
Công chúa Thiên Mông: “Có thể nói như vậy, vì vậy phụ vương đã từng phái sứ giả đến bộ lạc Chân Lan, chỉ cần bộ lạc Chân Lan đồng ý quy thuận nước tôi thì nước Thiên Mông sẽ cấp đất. Nhưng đáng tiếc là bộ lạc Chân Lan đã từ chối, họ không chỉ từ chối mà còn phái quân tấn công chúng tôi”.
Ngô Bình: “Lần này chúng tôi đến là vì muốn giúp nước Thiên Mông đánh bại bộ lạc Chân Lan, mở rộng biên cương đến miền tây”.
Công chúa Thiên Mông: “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, mặc dù thực lực của các anh không nhỏ nhưng nếu muốn đối phó với bộ lạc Chân Lan thì vẫn còn chưa đủ”.
Ngô Bình: “Ồ? Lẽ nào bộ lạc Chân Lan có đạo quân Đại La trấn thủ sao?”
Công chúa Thiên Mông: “Theo tình báo, bộ lạc Chân Lan đã có một võ hoàng, nghe nói thực lực đã đạt đến bán bộ Đại La, rất khó đối phó. Trong một số cuộc chiến quan trọng, khi võ hoàng đó xuất hiện thì tất cả mọi người đều cảm nhận được khí tức rất đáng sợ”.
Ngô Bình: “Võ hoàng sao? Thú vị đấy”.
Công chúa Thiên Mông: “Vì vậy nếu Thiên Đạo Môn muốn hạ được người này thì tốt nhất nên phái một đạo quân Đại La đến”.
Một đệ tử Bát Tông hứ lên lạnh lùng, nói: “Sao hả? một công chúa Thiên Mông nhỏ bé như cô mà lại dám xem thường tông chủ của chúng tôi sao?”
Công chúa Thiên Mông bình thản nói: “Không phải xem thường mà đó là sự thật. Lẽ nào vị địa tiên này là tông chủ của các anh sao? Thực lực có thể sánh với kim tiên Đại La sao?”
“Vô tri! Thực lực của tông chủ chúng tôi chỉ có mạnh hơn Đại La chứ không kém đâu”.