Công chúa Thiên Mông tỏ vẻ xem thường, thế là lập tức khiến các đệ tử Bát Tông nổi giận và buông lời chỉ trích.

Ngô Bình phất tay thì họ mới im lặng.

Anh bình thản đáp: “Nếu như tôi đã đến đây thì sẽ có cách thu phục được bộ lạc Chân Lan, điều mà các cô cần làm là dốc toàn lực phối hợp với chúng tôi”.

Công chúa Thiên Mông thở dài: “Thôi được, các anh là người của Thiên Đạo Môn, nước Thiên Mông của chúng tôi chỉ có thể phục tùng”.

Nhậm Hành Chi chau mày: “Có vẻ như công chúa không phục?”

Công chúa Thiên Mông cười: “Chẳng có gì không phục cả, có điều, nước Thiên Mông của tôi có một bảo bối được lão tổ Thiên Mông truyền lại năm xưa. Sau khi lão tổ phi thăng thành tiên thì không ai có thể kiểm soát được bảo bối đó nữa, nếu như thực lực của Tông chủ Lý mạnh như vậy, chi bằng đến thử xem, nếu có thể khống chế được bảo bối đó thì nước Thiên Mông của tôi bằng lòng tặng cho anh”.

Rõ ràng đối phương đang muốn gài bẫy, mấy người Nhậm Hành Chi không dám lên tiếng, chỉ nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình cười, nói: “Nước Thiên Mông hào phóng đến vậy sao tôi có thể từ chối, xin hãy dẫn đường”.

Quốc vương Thiên Mông do dự, nhưng công chúa Thiên Mông đã mở lời nên ông ta cũng không thể rút lại, chỉ đành thở dài rồi dẫn đường.

Cả đoàn người đến một cung điện, lúc cửa cung điện mở ra, một luồng khí tức đáng sợ liền ập đến, mấy người công chúa Thiên Mông đứng cách rất xa, không dám lại gần.

Nhưng khí tức đó lại chẳng là gì đối với Ngô Bình, anh bước vào trong.

Bên trong cung điện, một thanh đao dài tám mươi mét nằm lơ lửng trên không, đao khí đáng sợ không ngờ phát ra, dường như có sức mạnh vô tận đang cần được giải phóng.

Ngô Bình nhìn thấy thanh đao đó thì mắt sáng lên, đưa tay bắt lấy, một sức hút liền xuất hiện, thanh đao bay lại. Cùng lúc đó, cánh tay anh biến thành một bàn tay lớn, nắm chặt lấy thanh đao.

Đao khí điên cuồng tràn vào cơ thể anh nhưng lại được anh nhẹ nhàng hấp thụ rồi chuyển thẳng vào trong động thiên. Đao khí tràn ra càng lúc càng nhiều, nhưng đao khí có nhiều bao nhiêu thì động thiên của Ngô Bình vẫn có thể chứa được hết.

Sau vài phút, cuối cùng thanh đao cũng không tỏa ra đao khí nữa, thần niệm của Ngô Bình tiến vào trận pháp trong đao thì mới phát hiện trong thanh đao này có ba mươi sáu thế giới, mỗi thế giới đều có sát trận tuyệt thế.

Thần niệm lớn mạnh của Ngô Bình lập tức khởi động thế giới thứ nhất, sức mạnh động thiên tràn vào trong, thanh đao liền biến nhỏ lại còn hơn một mét rồi được anh móc vào bên hông.

Anh ra khỏi cung điện, quốc vương và công chúa Thiên Mông đều ngây ra, ngơ ngác nhìn bảo đao đang nằm bên hông anh.

Quốc vương Thiên Mông tiến về trước hành lễ: “Tông chủ Lý đúng là cao nhân tuyệt thế, thanh đao này là thần đao ngộ đạo của lão tổ Thiên Mông, có tên là đao Thiên Mông, bên trong có ba mươi sáu sát trận. Năm xưa lão tổ Thiên Mông chỉ lĩnh hội được ba sát trận thì đã tung hoành thiên hạ bằng thanh đao này rồi, thậm chí còn từng giết được đạo quân Đại La”.

Ngô Bình: “Uy lực của thanh đao này đúng thật là rất mạnh, trước khi lão tổ Thiên Mông của các ông có được nó chắc là tu vi chưa cao nhỉ?”

Quốc vương Thiên Mông gật đầu: “Đúng vậy, năm xưa lão tổ chỉ là một tu sĩ địa tiên bình thường”.

Ngô Bình: “Bây giờ thanh đao này đã là của tôi rồi đúng không?”. Anh nhìn sang công chúa Thiên Mông.

Vẻ mặt của công chúa Thiên Mông rất khó coi, vốn dĩ cô ta muốn cho Ngô Bình xấu mặt nhưng ai ngờ anh lại nhẹ nhàng khống chế được đao Thiên Mông.

Quốc Vương Thiên Mông nói: “Đao Thiên Mông giao cho Tông chủ Lý mới có giá trị, bảo đao tặng anh hùng, đấy là một chuyện tốt”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play