Nhậm Hành Chi hành lễ: “Đệ tử vô cùng bái phục”.
Sau đó anh ta nói: “Tông chủ, gần đây đệ tử đang tu luyện Hỏa Diễm Đao nhưng uy lực không hề gia tăng, xin tông chủ chỉ dạy cho”.
Lần này, anh ta thấy hổ thẹn nên đã xin chỉ bảo vì cảm thấy Ngô Bình là người giỏi đến vậy thì nhất định sẽ có thể giúp mình giải quyết được vướng mắc này.
Ngô Bình: “Tôi không am hiểu lắm về công pháp của Bát Tông, cậu nói ra nghe thử”.
Nhậm Hành Chi liền nói về Hỏa Diễm Đao, sau khi Ngô Bình nghe xong, suy nghĩ rồi nói: “Cậu cho tôi xem thử”.
Nhậm Hành Chi vò hai tay lại, thanh đao lửa dài mấy chục mét liền xuất hiện, chém từ trên không xuống, sát khí đằng đằng. Nhưng rõ ràng uy lực của cú đánh đó không mạnh lắm.
Ngô Bình nhìn qua rồi nói: “Lửa là năng lượng trong thế giới tự nhiên, còn Hỏa Diễm Đao mà cậu dùng rõ ràng đang rất gượng ép. Với Hỏa Diễm Đao thật sự, thứ cậu cần làm chỉ là thắp nó lên thôi. Hãy nhìn về đồng cỏ đó, chỉ cần vứt xuống một que diêm thì cả đồng cỏ sẽ cháy rực lên, cậu nói xem uy lực của nó có lớn không?”
Nhậm Hành Chi gãi đầu: “Tông chủ, đệ tử cũng hiểu những điều tông chủ nói, nhưng để làm được thì khó quá”.
“Cậu xem”. Ngô Bình nói rồi chỉ lên trời, một thanh Hỏa Diễm Đao dài nửa mét xuất hiện, nhưng khi nó chém xuống thì năng lượng lửa trong trời đất liền quy tụ hết lại. Đến khi Hỏa Diễm Đao của Ngô Bình chém xuống được một phần ba thì Hỏa Diễm Đao đã dài đến vạn mét, hơn nữa còn rất to lớn.
Cuối cùng, đao đó của anh đã chém bằng ngọn núi đằng xa, một lúc lâu sau thì có tiếng động lớn truyền đến tai của mọi người.
Nhậm Hành Chi giật mình nói: “Đấy mới là Hỏa Diễm Đao. Lợi hại, đao nào của tông chủ có thể chém được cả bán bộ Đại La”.
Ngô Bình: “Nếu đao đó của cậu có thể thêm đao ý thì hiệu quả sẽ còn cao hơn”.
Anh nói xong thì lại chém ra một đao nữa, lần này khí tượng càng đáng sợ hơn, mười vạn vệt sáng Hỏa Diễm Đao xuất hiện trên không trung rồi hợp lại thành một, biến thành một lưỡi đao khổng lồ, chém về chín tầng mây.
“Răng rắc”.
Hư không rúng động, một vệt đen sâu hoắm xuất hiện trên bầu trời, một lúc lâu sau mới liền lại.
Lần này tất cả mọi người đã phục Ngô Bình sát đất.
Những người này đều đến từ Bát Tông, lúc tu hành gặp rất nhiều vấn đề nên giờ tranh thủ có cơ hội lần lượt xin Ngô Bình chỉ bảo, còn Ngô Bình thì cũng rất sẵn lòng, kiên trì giải đáp. Anh lĩnh ngộ được mâm bát quái nên am hiểu về tám loại sức mạnh nhiều hơn tám tông chủ.
Ngô Bình quyết định dùng một ngày để giảng giải cho những đệ tử này, mãi đến ngày hôm sau, anh mới dắt theo bốn mươi đệ tử của Bát Tông đến nước Thiên Mông.
Nói ra thì anh cũng có qua lại với nước Thiên Mông, năm xưa có một cô công chúa Thiên Mông vì nợ tiền nên đã phải làm giúp việc ở nhà anh một thời gian.
Lúc đoàn người đến trước hoàng cung của nước Thiên Mông thì vua và công chúa cũng như bá quan của nước Thiên Mông đều ra đón chào.
“Chào các vị thượng tiên!”. Vua nước Thiên Mông quỳ lạy với vẻ mặt cung kính.
Ngô Bình: “Không cần đa lễ”.
Lúc công chúa nước Thiên Mông ngẩng đầu lên nhìn rõ mặt Ngô Bình thì cô ấy đã ngây ra, nói: “Là anh à”.
Quốc vương ngạc nhiên: “A Kỳ, đừng vô lễ”.