Trong thời gian đó, Ngô Bình đã gọi mấy trưởng lão của kiếm phái Thục Sơn tới rồi bảo họ hỗ trợ Tử Phi quản lý sản nghiệp. Đương nhiên, các việc quan trọng như thành Thiên Kim hay mỏ vàng thiên thì Tử Phi vẫn tự xử lý.

Ngụy Vô Thượng không cách nào ra khỏi Thiên vực khiến nhà họ Ngụy rất lo lắng, bọn họ e dè thực lực của Ngô Bình, cộng thêm việc chưởng môn Thiên Đạo đã có lời, nên tạm thời họ không dám chống đối với nhà họ Tử nữa.

Sau khi tình hình chung ổn định, Ngô Bình quay về Thiên Đạo Môn.

Anh triệu tập đủ tám vị tông chủ đến, muốn họ phái một vài người cùng mình đến nước Thiên Mông.

Tám vị tông chủ rất rộng rãi, mỗi người phái năm đệ tử, ai nấy đều có tu vi không tồi, đều là Thiên Tiên.

Khi bốn người này đến trước mặt Ngô Bình, ai cũng thấy bất ngờ, chủ nhân tương lai của tám tông đây sao? Trẻ tuổi vậy, hơn nữa tu vi lại thấp dữ thế?

Ngô Bình là Địa Tiên, còn họ là Thiên Tiên, trong tiềm thức của họ, Thiên Tiên đương nhiên phải mạnh hơn Địa Tiên đôi phần. Tuy trong số các Địa Tiên cũng có một vài thiên kiêu có thực lực không tồi, nhưng liệu có thể mạnh hơn họ được bao nhiêu?

Khi Ngô Bình và những người đó gặp nhau, anh nhìn thấy được sự hoài nghi trong mắt họ nên hỏi: “Các vị, tiếp theo đây, các vị sẽ cùng tôi đến nước Thiên Mông, hỗ trợ nước Thiên Mông đánh bại bộ lạc Chân Lan”.

“Tông chủ, không biết hiện tại anh là tu sĩ ở cảnh giới nào rồi?”. Đột nhiên có một nam tu sĩ điển trai trong đám đông lên tiếng hỏi.

Ngô Bình: “Tôi vừa mới mở được Thần Tàng”.

Người đó liếc nhìn mấy người bên cạnh mình rồi cười, nói: “Nghe nói cùng là tu sĩ Thần Tàng nhưng có người bình thường, có người lại vô địch thiên hạ, thiết nghĩ tông chủ là người vô địch thiên hạ”.

Ngô Bình: “Không dám nhận thiên hạ vô địch nhưng có thể nhẹ nhàng đối phó với Chân Tiên bình thường”.

Họ đều không tin lời Ngô Bình nói, người đó cười, nói: “Không hổ là tông chủ, chúng tôi thật bái phục, không biết tông chủ có thể cho các đệ tử được mở rộng tầm mắt không?”

Ngô Bình biết đám người đó không phục anh, anh cười, nói: “Đương nhiên là được, cậu bước qua đây đi”.

Nam tu sĩ điển trai đó sải bước tiến qua, hành lễ với Ngô Bình: “Tông chủ”.

Ngô Bình hỏi: “Cậu tên gì? Mở linh đài bao lâu rồi?”

Nam tu sĩ đáp: “Thưa tông chủ, đệ tử tên Nhậm Hành Chi, mở linh đài đã được ba năm”.

Ngô Bình: “Ừm, mở linh đài rồi thì sẽ có sức mạnh linh đài. Sức mạnh linh đài này có thể biến ảo thành thật, biến không thể thành có thể, có điều tôi cũng có sức mạnh động thiên, chúng ta có thể đấu thử, cậu dùng sức mạnh linh đài của mình, tôi dùng sức mạnh động thiên của tôi”.

Nhậm Hành Chi cười, nói: “Tông chủ, vậy đệ tử đành để mọi người phải chê cười rồi”.

Anh ta chỉ tay lên trời, một con rồng lửa liền xuất hiện, đấy chính là thứ được hình thành từ sức mạnh linh đài của anh ta. Con rồng lửa đó dài đến mấy trăm mét, có thể phun lửa, cũng có chút uy lực.

Ngô Bình: “Xem ra cậu là đệ tử của Hỏa Tông, vậy thì hãy xem đây”.

Anh vừa dứt lời, bỗng có tiếng sét vang lên trên bầu trời, mây mù kéo đến, một con rồng bằng tia lửa điện xuất hiện. Con rồng đó dài đến vạn dặm, khí thế ngập trời, nó gầm một tiếng là trời đất rung chuyển.

Đấy là rồng sấm sét được hình thành từ sức mạnh Động Thiên của Ngô Bình, rõ ràng uy lực của nó mạnh hơn cả trăm vạn lần con rồng lửa nhỏ kia.

Nhậm Hành Chi ngơ ngác, những người khác cũng vậy, gì mà đồ sộ giữ vậy.

Ngô Bình thu rồng sấm sét lại, hỏi: “Thế nào hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play