Tiêu Thái Tôn gật đầu: “Việc quan trọng nhất hiện giờ là thành lập Bát Quái Tông. Chưởng môn vẫn có vẻ lo lắng lắm”.
Ngô Bình: “Việc này không vội. Ông Tiêu, con cần làm thêm vài việc để những nhân vật cốt cán trong môn phái công nhận mình”.
Tiêu Thái Tôn: “Đây cũng là một trong những việc mà ta đến tìm con. Con cũng biết đấy, đại lục Côn Luân có ba thế lực lớn là Đông Hải Long Cung, nước Long và Thiên Đạo Môn của chúng ta. Bây giờ, Thiên Đạo Môn và nước Long dã mở rộng địa bàn, ai có địa bàn lớn hơn thì thế lực đó mạnh hơn”.
Ngô Bình: “Thiên Đạo Môn cũng mở rộng thế lực ạ?”
Tiêu Thái Tôn: “Ừ, nhưng chúng ta làm theo kiểu giản tiếp thông qua việc khống chế vài đất nước, sau đó giúp họ mở rộng lãnh thổ”.
Ngô Bình: “Ông muốn con làm việc này ạ?”
Tiêu Thái Tôn: “Nước Thiên Mông ở Tây Bắc đang đối đầu với bộ lạc Chân Lan ở phía Tây. Nhưng bộ lạc Chân Lan có rất nhiều cao thủ nên nước Thiên Mông không đấu lại được. Huyền Bình, nếu con có thể giúp nước Thiên Mông đánh thắng Chân Lan thì sẽ lập được đại công đấy”.
Ngô Bình: “Bộ lạc Chân Lan mạnh lắm ạ?”
Tiêu Thái Tôn: “Bộ lạc này không có nhiều người, chỉ hơn chục triệu thôi. Nhưng bên trong có cấm địa, nước Long và Thiên Đạo Môn muốn có được nó”.
Ngô Bình: “Cấm địa gì vậy ạ?”
Tiêu Thái Tôn: “Đây là chuyện cơ mật, đến ta cũng không biết. Trong Thiên Đạo Môn chắc cũng chỉ có chưởng môn biết nội tình. Tóm lại cứ hạ được bộ lạc này là lập công lớn”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Vâng, con nhận việc này”.
Tiêu Thái Tôn gật đầu: “Tốt! À, tu vi của con rất cao, nhưng bộ lạc Chân Lan cũng không thiếu các cường giả tuyệt thế đâu”.
Ngô Bình: “Con biết rồi ạ”.
Anh chợt nhớ đến tam phu nhân rồi nói với Tiêu Thái Tôn, ông ấy nhăn mặt nói: “Nếu tam phu nhân tham gia vào chuyện này thì không ổn, hẫu thuẫn của bà ta có một gia tộc bán thần”.
Ngô Bình: “Ông Tiêu, nếu trừ khử một bộ lạc bán thần thì sao ạ?”
Tiêu Thái Tôn: “Bán thần đều là nô tài nên họ sẽ có chủ, đánh chó phải ngó mặt chủ, nếu con giết bán thần thì chủ của họ sẽ xuất hiện ngay”.
Ngô Bình cười lạnh: “Thần tộc cũng chỉ đến thế mà thôi”.
Tiêu Thái Tôn xua tay: “Có nhiều chuyện không thể làm quang minh chính đại được”.
Ngô Bình: “Làm trong âm thầm thì được ạ?”
Tiêu Thái Tôn: “Con tìm cơ hội mà làm, đừng để lộ sơ hở”.
Sau đó ông ấy nói tiếp: “Tam phu nhân họ Xuân, ba đời nhà này đều là bán thần nên thực lực khá mạnh”.
“Nhà họ Xuân? Con nhớ rồi”.
Tiêu Thái Tôn cười lớn nói: “Việc cần nói ta đã nói hết rồi, con lo việc nhà họ Tử trước đi rồi về Thiên Đạo Môn, ta sẽ cử vài người đi cùng con đến nước Thiên Mông”.
Ngô Bình: “Con dẫn đệ tử của tám môn phái đi cùng được không?”
Tiêu Thái Tôn: “Được chứ”.
Tiễn Tiêu Thái Tôn ra về xong, Ngô Bình mấy hai người để giúp Tử Phi giành lại địa bàn. Nhưng người nhà họ Tử đều không còn nữa nên Tử Phi cũng cần vài trợ thủ.