Nhà họ Tử có rất nhiều của cải, vì thế Tử Phi phải huy động thêm nhân lực để tiếp quản nơi này. Còn Nguỵ Vô Cương đã được Ngô Bình dẫn đến thành Thiên Kim.

Anh vừa về thì Tiêu Thái Tôn đã xuất hiện.

“Sư phụ”, Ngô Bình ra nghênh đón.

Tiêu Thái Tôn: “Huyền Bình, chưởng môn nghe nói con và nhà họ Nguỵ có xung đột nên bảo ta đến hoà giải”.

Tuy ngoài mặt Ngô Bình vẫn là đệ tử của Thiên Đạo Môn, nhưng thật ra địa vị đã rất cao, vì anh đã luyện hoá được Tiên Thiên Bát Quẻ Bàn và nhận được sự công nhận của tám vị tông chủ, với thân phận như vậy thì địa vị của anh cũng không thua gì chưởng môn Thiên Đạo Môn.

Nguỵ Vô Cương nhìn thấy Tiêu Thái Tôn thì nói ngay: “Ông Tiêu, ông mau dạy lại đệ tử của mình đi!”

Tiêu Thái Tôn cười nói: “Ông Nguỵ, sao ông lại để một người trẻ đánh cho ra nông nỗi kia?”

Nguỵ Vô Cương tức giận nói: “Tiêu Thái Tôn, ông dạy đệ tử hay quá!”

Tiêu Thái Tôn: “À, tôi đã nói chuyện này với chưởng môn rồi, từ nay trở đi, tôi không còn quan hệ sư đồ với Lý Huyền Bình nữa”.

Ngô Bình sững người: “Sư phụ, tại sao ạ?”

Tiêu Thái Tôn xua tay: “Sau này con sẽ là tông chủ của tám môn phái, ta lại đứng ngang hàng với tám tông chủ, nếu vẫn là sư phụ của con thì biết xưng hô thế nào? Hơn nữa, ngày trước con nhận ta làm sư phụ cũng chỉ để nhận được sự đối xử bình đẳng thôi. Bây giờ, thực lực của con đã mạnh lên rồi thì đâu cần ai bảo vệ nữa. Cứ vậy đi, nếu con thấy buồn thì sau này cứ gọi ta là anh Tiêu đi”.

Tuy Ngô Bình cảm thấy như vậy không ổn, nhưng vẫn phải chấp nhận sự thật, không thì sẽ khiến tám tông chủ khó xử.

Vì thế, anh bái lạy Tiêu Thái Tôn: “Xin sư phụ nhận của đệ tử một lạy”.

Tiêu Thái Tôn cười nói: “Được rồi, sau này cứ gọi ta là anh Tiêu nhé!”

Ngô Bình: “Sau này con sẽ gọi người là ông Tiêu, như vậy thì các tông chủ cũng không nói gì được”.

Tiêu Thái Tôn thấy cũng được nên nói: “Tuỳ con”.

Nguỵ Vô Cương nhăn mặt vì không hiểu ý của Tiêu Thái Tôn.

Ngô Bình: “Ông Tiêu, chưởng mốn muốn con làm gì ạ?”

Tiêu Thái Tôn: “Ý của chưởng môn là chúng ta đều là thành viên quan trọng của Thiên Đạo Môn thì không nên gây hấn với nhau, nhà họ Nguỵ trat lại tài sản của nhà họ Tử, còn con đừng nhúng tay vào chuyện này”.

Ngô Bình: “Ý con cũng là vậy, nhưng vẫn lo Nguỵ Vô Cương giở trò”.

Tiêu Thái Tôn cười nói: “Không phải lo, con cứ thả ông ta ra. Chưởng môn đã có lệnh rồi thì ông ta không dám làm càn đâu”.

Vì thế, Ngô Bình đã giải cấm chế cho Nguỵ Vô Cương, ông ta đứng dậy rồi lườm anh, sau đó bay đi.

Nụ cười trên mặt Tiêu Thái Tôn vụt tắt, ông ấy nói: “Tiếc là không được giết Nguỵ Vô Cương”.

Ngô Bình: “Vâng, dẫu sao ông ta cũng nắm vị trí quan trọng trong môn phái, nếu mình giết ông ta thì Thiên Đạo Môn khó trụ vững được”.

Tiêu Thái Tôn: “Tuy con không được giết, nhưng Tử Phi thì có thể. Cả nhà họ Tử đều bị nhà họ Nguỵ tiêu diệt còn gì”.

Ngô Bình: “Bây giờ, thực lực của Tử Phi rất mạnh, chỉ cần tu luyện thêm một thời gian nữa là có thể tiêu diệt nhà họ Nguỵ được”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play