Ngô Bình bay lên cao, sau đó đáp thật mạnh xuống ngôi nhà ấy, anh phá vỡ nóc nhà rồi xuất hiện trước mặt bốn tu sĩ.
Trong số này có hai Thần Tiên, hai Chân Tiên, nhưng khi Ngô Bình xuất hiện trước mặt họ thì cả bốn đều bị sức mạnh Động Thiên mạnh mẽ của anh làm cho tái mặt.
Bụp!
Cả bốn quỳ xuống đất, không dám nhìn Ngô Bình.
Anh nói: “Các người do nhà họ nhà họ Nguỵ cử đến đây hả?”
Một Chân Tiên đáp: “Vâng”.
Ngô Bình: “Tôi không giết các người, đi đi”.
Bốn người kia mừng rỡ rồi rời đi ngay.
Tử Phi và ông Chu vào sau thì thấy Ngô Bình chỉ nói một câu đã đuổi bốn cao thủ đi, ông Chu vui mừng nói: “Đại tiểu thư, việc còn lại cứ giao cho tôi”.
Tuy ông Chủ chỉ làm quản lý nhưng có mạng lưới quan hệ cùng tầm ảnh hưởng khá lớn, loáng cái, mỏ này đã đổi chủ, Tử Phi lên nắm quyền.
Ngô Bình đi tới mỏ rồi quan sát nhân công đào đất, thần niệm không có tác dụng nên đành dùng tới cách đào thủ công.
Tuy các nhân công có nhiều kinh nghiệm, nhưng năng suất công việc vẫn rất thấp.
Quặng vàng thiên thường tập trung cùng một chỗ, nếu tìm thấy đúng điểm thì sẽ thu thập được rất nhiều thành phẩm. Vì thế quá trình khó nhất chính là tìm vị trí của quặng.
Ngô Bình đang tìm kiếm thì chợt có một luồng khí tức bức người bao phủ cả mỏ, Nguỵ Vô Cương đã xuất hiện, ông ta đứng trên cao rồi nhìn xuống Ngô Bình, nói: “Cậu to gan thật, dám đoạt mỏ vàng thiên của nhà họ Nguỵ tôi!”
Ngô Bình cười lạnh rồi nhảy lên đứng đối diện ông ta, hai người nhìn thẳng vào nhau.
Nguỵ Vô Cương: “Cậu tưởng cảm ngộ bát cảnh rồi thì có thể đấu được với tôi à?”
Ngô Bình: “Tám tông quy nhất, tôi là tông chủ, chắc chắn địa vị phải hơn ông rồi”.
Nguỵ Vô Cương cười lạnh: “Vậy là cậu không biết gốc gác của nhà tôi rồi”.
Ngô Bình: “Tôi chẳng cần biết làm gì, nếu ông không phục thì tới đi”.
Nguỵ Vô Cương híp mắt nói: “Ngông cuồng!”
Ngô Bình: “Tốt nhất nhà họ Nguỵ mau nộp hết tài sản chiếm đoạt của nhà họ Tử ra đây, không thì tôi sẽ tiêu diệt cả gia tộc đấy”.
Nguỵ Vô Cương nổi giận nói: “Khẩu khí lớn nhỉ!”
Chát!
Ngô Bình tát vào mặt ông ta, Nguỵ Vô Cương ngã lăn dưới đất, còn Ngô Bình đạp lên người ông ta rồi nói: “Ông phải biết chỉ cần tôi muốn là có thể giết ông ngay!”
Nguỵ Vô Cương vô cùng kinh hãi, không ngờ Ngô Bình lại mạnh như vậy!
“Rõ ràng cậu chỉ là Địa Tiên thôi, tại sao lại mạnh đến vậy?”, Nguỵ Vô Cương không nhịn được gào lên hỏi.
Ngô Bình: “Tôi không mạnh thì sao làm tông chủ của tám môn phái được? Nguỵ Vô Cương, tôi hỏi lại ông lần nữa, ông có trả lại những thứ đã cướp của nhà họ Tử không?”
Nguỵ Vô Cương cắn răng: “Được, nhà họ Nguỵ sẽ trả lại hết”.
Ngô Bình: “Tốt, giờ ông mau thông báo về nhà, khi nào chuyện này xong xuôi thì tôi sẽ thả ông ra”.
Tính mạng là quan trọng nhất, Nguỵ Vô Cương cảm nhận rõ sát ý của Ngô Bình nên đành thông báo cho người trong tộc phải nghe lệnh Ngô Bình và trả lại hết tài sản của nhà họ Tử.