Tử Phi bình tĩnh hỏi: “Ai trấn thủ thành Thiên Kim?”
Gi kia đáp: “Là Nguỵ Quang và Nguỵ Hoành. Mà cô là ruột thịt của họ còn gì, để họ xử lý cô là thích hợp nhất rồi”.
Tử Phi và Ngô Bình đưa mắt nhìn nhau, cô ấy nói: “Được, tôi sẽ đi gặp họ”.
Nguỵ Quang là một người rất tàn nhất, ông ta đã giế t chết vợ và con gái của mình nên đó chính là đối tượng mà Tử Phi muốn giết nhất.
Hai người kia vô cùng đắc ý, vội chạy tới bắt Tử Phi, nhưng cô ấy chỉ vung tay một cái thì cả hai đã bay ra xa, hai người đó trố mắt ngạc nhiên trước thực lực mạnh mẽ của cô ấy.
Tử Phi nói: “Tôi tự đi”.
Hai người kia không dám động tay động chân nữa, mà đi trước dẫn đường. Họ đi tới một biệt phủ, một người trong số đó đã đi vào trong trước để bẩm báo.
Khi Ngô Bình và Tử Phi đi vào trong thì Nguỵ Quang và Nguỵ Hoành đã bước ra. Nhìn thấy Tử Phi, Nguỵ Quang loé lên tia sát ý rồi lạnh giọng nói: “Tử Phi, để xem lần này mày chạy thoát kiểu gì”.
“Ai bảo tôi muốn chạy?”, Tử Phi thờ ơ nói: “Tôi đến để trả thù cho nhà họ Tử và cô của tôi”.
Nguỵ Hoành cười lạnh nói: “Mình chị mà cũng đòi trả thù ư?”
“Còn tôi nữa mà”, Ngô Bình nói: “À, lần trước Nguỵ Tiêu cũng do tôi đánh chết đấy”.
Nguỵ Quang híp mắt lại nói: “Mày đến đúng lúc lắm, cứ chờ đấy!”
Uỳnh!
Khí tức của Tử Phi bùng nổ, cô ấy đã thi triển tài năng của Chân Tiên, song sức mạnh Linh Đài vừa tuôn ra đã bị Ngô Bình kìm lại.
Nguỵ Quang hét lên rồi thi triển bản lĩnh của Chân Tiên, song ông ta vừa sức mạnh Linh Đài ra thì đã bị Ngô Bình áp chế.
Không biết anh đã xuất hiện cạnh Nguỵ Quang từ lúc nào, sau đó ấn tay lên vai ông ta, bí lực mục nát cùng bí lực suy yếu cùng tiến vào linh đài và cơ thể của Nguỵ Quang, mặt ông ta bỗng già nhanh trông thấy, đôi mắt cũng thoáng qua vẻ tuyệt vọng.
Sau đó, toàn thân ông ta bắt đầu mục rữa với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, loáng cái chỉ còn lại bộ xương, đến linh đài cũng tan biến.
Ngô Bình quan sát hiệu quả của bí lực rồi ngạc nhiên nói: “Lực sát thương của bí lực này mạnh quá!”
Tử Phi: “Đáng đời ông ta!”
Ngô Bình: “Vậy là xong, Tử Phi, chúng ta đến mỏ vàng thiên thôi”.
Hai người đến nơi thì Ngô Bình nhìn thấy có nhiều nhân công đang làm việc ở đây. Họ đào rất nhiều hố dưới đất, sau đó cứ thế đào sâu xuống tiếp.
Thấy vậy, Ngô Bình nói: “Thần niệm không thể phát hiện ra vàng thiên nên đành bắt nhân công đào à?”
Tử Phi gật đầu: “Đúng thế, việc đào xới rất phiền nên cần thuê nhiều nhân công. Anh nhìn họ đi, bọn họ đều làm nghề này mấy đời rồi nên có nhiều kinh nghiệm lắm”.
Một người quản lý ở đây đi tới, vì biết Tử Phi nên người này ngạc nhiên nói: “Đại tiểu thư, cô về khi nào thế? Nhà họ Nguỵ đang lùng bắt cô đấy”.
Tử Phi nói: “Ông Chu, tôi đến tiếp quản mỏ này của nhà họ Nguỵ”.
Người họ Chu ấy là quản lý ở đây.
Ông Chu nhìn Ngô Bình rồi nói: “Tiểu thư có chắc không?”
Tử Phi: “Có, không thì tôi đến đây làm gì”.
Ông Chu hít sâu một hơi rồi nói: “Tốt, các cao thủ mà nhà họ Nguỵ cử tới đều đang ở trong ngôi nhà đằng trước, chỉ cần giải quyết được họ thì tôi sẽ giúp đại tiểu thư giành lại quyền quản lý nơi này”.