Tiểu Hoàng Long cảm thấy khí tức Động Thiên mạnh mẽ của Ngô Bình thì hô lên: “Chủ nhân, người lại mạnh hơn rồi à?”
Ngô Bình ừ một tiếng.
Chuyến này Ngô Bình có thu hoạch lớn, Động Thiên đã hoàn thiện hơn, vì thế anh cần có thêm thời gian để tieeu hoá.
Chơi cùng con một lát xong thì anh bắt đầu bế quan. Trong lúc đó, anh còn mở bí tàng.
Nhân tàng có năm điểm thì đương nhiên bí tàng cũng thế, Ngô Bình dễ dàng mở được ba bí tàng đầu tiên, mỗi bí tàng tách thành một bí lực cho anh sử dụng.
Ba bí lực giúp tăng sức mạnh cho Ngô Bình, chúng gồm bí lực mục nát, suy yếu và hỗn loạn.
Chúng sẽ gây ảnh hưởng cho kẻ địch tấn công Ngô Bình, khiến họ không thể thi triển thực lực để phán kháng.
Tác dụng của chúng thì nhiều, nên Ngô Bình có thể chế tạo chúng thành bùa chú hoặc trận pháp.
Bí tàng thứ tư thì hơi khó, anh mất mấy ngày mới mở được, nó có bí lực không gian nên khi mở được nó thì Ngô Bình cũng sở hữu sức mạnh nắm giữ không gian.
Bí tàng thứ năm là khó nhất, khi Ngô Bình mở được nó thì đã nhìn thấy một loại sức mạnh chưa từng có, đó là bí lực Thứ Nguyên.
So với sức mạnh không gian thì sức mạnh Thứ Nguyên huyền diệu hơn, vì thế cũng khó điều khiển.
Nếu chưa nghe Đại Đạo Tôn giảng bài thì Ngô Bình còn không biết bí lực Thứ Nguyên là gì.
Anh đã mở được hết bí tàng, hơn nữa nhờ Đại Đạo Tôn giúp mà Động Thiên cũng đã đến cấp viên mãn.
Anh đã rời khỏi Thiên Đạo Môn một thời gian nên thấy hơi lo, vì thế vừa xuất quan là anh đến đó ngay.
Khi Ngô Bình đến nơi thì Tử Phi đang tu luyện.
“Tử Phi, chúng ta đến mỏ đi”.
Tử Phi nói: “Huyền Bình, anh lại đột phá rồi à?”
Ngô Bình: “Ừ, anh mở được năm bí tàng rồi. Đi thôi, vừa hay anh đang tìm người luyện tay, để xem hiệu quả của bí lực thế nào”.
Tử Phi gật đầu: “Em nghe nói nhóm kia đoán được mình sẽ đến cướp mỏ về nên đã mời nhiều cao thủ đến”.
Ngô Bình: “Trừ khi có Đại Đạo Tôn trấn thủ, không thì anh chấp hết! Tử Phi, hôm nay nhất định anh sẽ giành mỏ của nhà họ Tử về cho em”.
Tử Phi gật mạnh đầu nói: “Được”.
Xung quang Thiên Đạo Môn có khá nhiều quốc gia thuộc quyền quản lý của họ, đương nhiên cũng có các khu vực lớn khác. Nhà họ Tử từng quản lý các khu vực lớn này, nhưng hiện đã bị các thế lực như nhà họ Nguỵ chiếm mất.
Mỏ vàng thiên quanh năm được khai thác nên dân buôn đến đây rất nhiều, dần dà đã hình thành thành Thiên Kim. Thành Thiên Kim có vài triệu dân, ngựa xe ở đây như nước, vô số người ra ra vào vào đông như chảy hội.
Ngô Bình và Tử Phi đi tới cổng thành, Tử Phi nói: “Thật ra thành Thiên Kim còn đáng tiền hơn mỏ vàng thiên, cá cửa hàng trong thành đều có giá rất cao, mà giờ đều là của nhà họ Nguỵ hết rồi”.
Trong lúc hai người nói chuyện, đã có hai luồng thần niệm rất mạnh khoá chặt người họ lại. Sau đó có hai người đáp từ trên cao xuống rồi chặn trước mặt Tử Phi và Ngô Bình.
Họ nhìn thấy Tử Phi thì sáng mắt lên, một người trong số đó nói: “Tử Phi, không ngờ cô vẫn dám xuất hiện ở đây. Hay, giờ về nhà họ Nguỵ với chúng tôi!”