Kết thúc bài giảng, có một người đàn ông mặc đồ trắng đứng cạnh Ngô Bình rồi nói nhỏ: “Đại Đạo Tôn bảo cậu có thể về rồi”.

Ngô Bình không hỏi tại sao mà nói: “Vâng”.

Người đàn ông vỗ vai anh, một tia sáng loé lên, cả hai người đã biến mất.

Sau đó, bon họ đã quay lại trong trận vận chuyển.

Người đàn ông bấy giờ mới hỏi: “Xin hỏi đại danh của công tử?”

Ngô Bình: “Không dám, tại hạ là Lý Huyền Bình”.

Người đàn ông: “Lý công tử, tôi là Mộ Dung Bộc Xạ – đệ tử đời thứ hai của Long Hổ Đạo Cung”.

Ngô Bình: “Ra anh là Mộ Dung”.

Mộ Dung Bộc Xạ cười nói: “Anh Lý có tư chất tốt, Đại Đạo Quân rất tán thưởng nên đã lệnh cho tôi đưa anh Lý đi”.

Ngô Bình: “Tại sao lại đưa tôi đi?”

Mộ Dung Bộc Xạ: “Tuy tu sĩ Nhân tộc chúng ta đang ở ngoài Khuyên giới, nhưng cũng không được an toàn thật sự. Đại Đạo Quân thấy anh Lý là nhân tài nên muốn bảo vệ, không muốn anh bị Thần tộc hạ độc thủ. À, chuyện xảy ra hôm nay ngoài Đại Đạo Tôn ra thì không có ai nhớ đến anh đâu”.

Ngô Bình: “Ra là thế, Đại Đạo Tôn thật chu đáo!”

Mộ Dung Bộc Xạ: “Đại Đạo Tôn nói khi nào anh Lý thành Thiên Tiên thì có thể đến Long Hổ Đạo Cung, khi ấy Đại Đạo Tôn sẽ đích thân chỉ dẫn cho anh”.

Ngô Bình: “Cảm tạ Đại Đạo Tôn”.

Mộ Dung Bộc Xạ: “Đại Đạo Tôn còn nói người đã cải tạo lại Long Hổ Tiên Cảnh và đưa nó cho anh rồi”.

Ngô Bình mừng rỡ: “Thật ư? Tốt quá rồi”.

Mộ Dung Bộc Xạ: “Không còn chuyện gì nữa thì tôi xin cáo từ”.

Tiễn Mộ Dung Bộc Xạ xong, Ngô Bình gọi Đường Tử Di. Không lâu sau, cô ấy đã trở lại rồi hỏi: “Huyền Bình, anh có gặp Long Hổ Đạo Quân không?”

Ngô Bình gật đầu: “Có, nhưng ông ấy đã là Long Hổ Đại Đạo Quân rồi”.

Đường Tử Di ngạc nhiên: “Thế cơ á?”

Ngô Bình: “Ừ, Đại Đạo Tôn uy nghi lắm, anh nghĩ Thần tộc cũng không làm gì được ông ấy”.

Đường Tử Di: “Nhân tộc có Đại Đạo Tôn thì may rồi, Huyền Bình, mình về thôi nhé!”

Ngô Bình: “Em giải quyết hết bán thần và bán yêu rồi à?”

Đường Tử Di: “Các chiến sĩ gen tiêu diệt hết rồi, có vài tên thực lực mạnh thì em mới ra tay thôi”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, thế mình về thôi”.

Hia người quay lại trận vận chuyển rồi về Long Hổ Tiên Cảnh.

Vừa về, Ngô Bình đã thấy diện tịch ở đây đã lớn hơn mười mấy lần, còn linh khí cũng dồi dào hơn, hơn nữa có có trật tự thiên đạo hoàn chỉnh.

Đường Tử Di cười nói: “Long Hổ Tiên Cảnh thay đổi nhiều quá”.

Lúc này, đồng tử Long Hổ hiện thân nói: “Chúc mừng chủ nhân đã nhận được sự coi trọng của Đại Đạo Tôn, Long Hổ Tiên Cảnh đã hoá thành bảo địa tu luyện rồi”.

Nếu tu sĩ được tu hành ở đây thì sau này ra ngoài Thiên Ngoại cũng có thể thích ứng được ngay.

Chuyến này Ngô Bình đã đi khá lâu, Khả Nhi rất nhớ bố mẹ nên vừa gặp đã chạy tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play