Cậu thiếu niên: “Bảy năm Đại Đạo Quân mới giảng đạo một lần”.

Ngô Bình trò chuyện với cậu thiếu niên thêm một lát thì có tu sĩ phía sau nhắc nhở: “Trật tự, không nghe giảng thì biến đi, đừng làm ảnh hưởng đến người khác”.

Ngô Bình ngoái lại nhìn thấy thấy có một tu sĩ mọc sừng trên đầu đang lườm mình, vì thế anh cũng trừng mắt lại với hắn.

Tên kia nổi giận nói: “Đằng sau có núi tiên đấy, dám ra đó với tôi không?”

Ngô Bình: “Không”.

Tu sĩ kia cười khẩy: “Tưởng thế nào”.

Ngô Bình không thèm để ý đến hắn mà tập trung nghe giảng, may mà bài giảng mới bắt đầu.

Vừa nghe giảng, Ngô Bình vừa âm thầm cảm thán không biết khi nào mình mới được như Long Hổ Đại Đạo Quân.

Ngô Bình đã thả nhân cách thái cổ ra nghe giảng, đồng thời thi triển Nhất Niệm Nhất Thế Giới rồi dùng toàn lực cảm ngộ. Song, dẫu sao nội dung mà Đại Đạo Quân giảng cũng rất khó nên anh không lĩnh ngộ được nhiều.

Nghe đến đoạn hay, các tu sĩ đều phóng pháp thân hoặc nguyên thần của mình ra, Ngô Bình cũng vậy, dương thần của anh vừa ra ngoài đã ánh mặt trời giữa các con đom đóm, đến Long Hổ Đại Đạo Quân cũng phải kinh ngạc và ngưng bài giảng.

Các tu sĩ nghe giảng cũng ngạc nhiên vì ánh sáng ấy.

Tu sĩ mọc sừng giật bắn mình, thấy may vì ban nãy Ngô Bình không nhận lời khiêu chiến, không thì chắc hắn đã bị đánh chết rồi.

Ngô Bình ý thức được mình hơi làm lố nên hơi ngượng ngùng.

Đại Đạo Tôn cười nói: “Cậu đã luyện hoá sức mạnh của đế, giỏi đấy”.

Được Đại Đạo Tôn khen ngợi, Ngô Bình hãnh diện nói: “Đại Đạo Tôn, vãn bối đến từ Long Hổ Tiên Cảnh của Côn Luân”.

Đại Đạo Tôn: “Đại lục Côn Luân à? Rất lâu trước kia, ta từng bày một thời không ở đó. Khi ấy, ta chưa là Đạo Quân như bây giờ đâu. Nhiều năm trôi qua rồi, mãi đến bây giờ mới có người thông qua thử luyện rồi đến đây”.

Ngô Bình: “Hân hạnh!”

Đại Đạo Tôn hỏi: “Ban nãy nghe giảng, cậu có biết Long Hổ là gì không?”

Ngô Bình đã lĩnh ngộ ý nghĩa Âm Dương nên nói ngay: “Long Hổ chính là Âm Dương, sự biến đổi của Long Hổ cũng là sự thay đổi của Âm Dương. Nhưng Đại Đạo Tôn có đạo của mình nên đã áp đảo đại đạo Âm Dương”.

Đại Đạo Tôn cười nói: “Dù chưa đúng hết, nhưng cũng được 80 phần trăm rồi”.

Ngô Bình: “Cảm ơn Đại Đạo Tôn”.

Đại Đạo Tôn vung tay lên, vô vàn tiên quang rơi xuống, Ngô Bình cảm thấy Động Thiên của mình chợt rộng hơn gấp mười lần! Rất nhiều linh khí hỗn mang xâm nhập vào bên trong, sau đó lại có hai luồng sức mạnh kh ủng bố tiến vào, cái hoá thành rồng, cái hoá thành hổ.

Sau đó, trong Động Thiên của Ngô Bình đã sinh ra một loại linh khí để nuôi dưỡng chính mình.

Ngô Bình mừng rỡ rồi hành lễ với Đại Đạo Tôn: “Cảm ơn Đại Đạo Tôn”.

Đại Đạo Tôn cười nói: “Khuyên giới có một người giỏi như cậu đúng là phúc của Nhân tộc, đây là lệnh phù để vào Long Hổ Đạo Cung, cậu cầm lấy rồi thích vào đó tu luyện lúc nào thì vào”.

Đại Đạo Tôn vừa nói dứt câu thì đã có một phù quang rơi vào tay Ngô Bình, anh nhìn thì thấy là một lệnh bài.

Đại Đạo Tôn tiếp tục giảng bài, bài giảng kéo dài ba ngày mới kết thúc. Trong lúc đó, Ngô Bình cũng có thu hoạch lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play