Chu Thanh Nghiên và Nhậm San San, Lý Mai cũng tới, mấy cô gái xúm lại với nhau thì nhiều chuyện để nói lắm.
Nghe nói Ngô Bình muốn dùng ảo cảnh để thử thách Chu Tử Quang thì Chu Thanh Nghiên nói: “Huyền Bình, lòng người đều có điểm yếu, làm thế này có hợp lý không?”
Ngô Bình: “Không có gì hợp lý với không hợp lý cả, nếu cậu ta là một kẻ vong ơn phụ nghĩa, một khi có được bản lĩnh sẽ quay lại hãm hại chúng ta, chúng ta có cần phải giúp loại người này không?”
Nhậm San San: “Không đến mức vậy chứ? Em thấy chàng trai này trông cũng rất lương thiện. Mấy ngày trước còn sang chỗ em giúp đỡ nữa”.
Ngô Bình: “Ồ, chủ động tới giúp đỡ à?”
Nhậm San San: “Vâng, em trồng một ít trà, lúc hái lá trà, cậu ấy giúp đỡ mấy ngày trời”.
Chu Thanh Nghiên: “Ừm, thằng nhóc này đúng là rất khá”.
Ngô Bình liếc bọn họ: “Các em thấy cậu ta đẹp trai chứ gì? Đàn ông đẹp trai đương nhiên không có khuyết điểm rồi”.
Đường Tử Di: “Em thấy thử cũng hay. Nhà mình không cần cậu ta giàu sang phú quý gì cho lắm, có giỏi đến đâu thì ít nhất cũng phải đối tốt với Tiểu Mi mới được chứ?”
Ngô Bình: “Ý anh cũng vậy đấy”.
Thời gian này Lý Niệm Tổ luôn ở nhà, ông bế Đỉnh Nhi bước tới. Dù tu vi của ông rất cao nhưng bây giờ chỉ có thể ở nhà trông cháu trai cháu gái, không có ngày nào thảnh thơi cả.
“Ừ, bố cũng đồng ý cách làm của Huyền Bình”, ông lên tiếng.
Trương Lệ: “Bố nó, ông nói lý do của ông thử xem”.
Lý Niệm Tổ: “Như thế thì có thể biết được cậu ta có đối xử tốt với Mi Nhi không, nhân phẩm có tốt không, những thứ này rất quan trọng!”
Lúc này, Ngô Mi đã đưa Chu Tử Quang về, thoạt nhìn Chu Tử Quang trông rất lễ phép.
“Chào anh ạ”, Chu Tử Quang lần đầu gặp Ngô Bình nên hơi căng thẳng. Qua Ngô Mi, anh ta biết được Ngô Bình là chủ của Côn Luân Kiếm Cung, còn có sư tổ cấp Đạo Tổ, bản thân Ngô Bình thì vốn là thiên kiêu một thế hệ của Học phủ truyền kỳ. Đối với anh ta, người như Ngô Bình ở trên cao vời vợi, chỉ có thể ngước nhìn.
Ngô Bình cười nói: “Tử Quang, cậu không cần phải câu nệ, ngồi xuống đi”.
Nói chuyện vài vâu, Chu Tử Quang thấy Ngô Bình rất hoà nhã, cảm giác căng thẳng cũng dần biến mất.
Ngô Bình hỏi tình hình bên nhà của anh ta, Chu Tử Quang này là con một, bố mẹ vốn đều là giáo sư đại học, có một người cô làm doanh nhân, trước khi trời đất thay đổi, gia đình sở hữu đến mấy tỷ. Bây giờ gia đình cô của anh ta cũng đang sống cùng gia đình anh ta trong Long Hổ Tiên Cảnh. Lúc thiên hạ đại loạn, nếu không nhờ Ngô Mi giúp đỡ thì hai nhà đã chết trong trận trời đất thay đổi kia rồi.
Rượu thịt được mang lên, sự nhiệt tình của mọi người khiến Chu Tử Quang thả lỏng hơn.
Lúc này, Ngô Bình đã thi triển Nhất Niệm Nhất Thế Giới, động tác gắp đồ ăn của Chu Tử Quang chợt dừng lại. Nhưng ngay sau đó, anh ta đã khôi phục lại trạng thái bình thường rồi gắp tiếp.
Ngô Bình không hề có thái độ bất thường nào mà cười nói: “Tử Quang, cậu còn trẻ thì sau này nhất định phải cố gắng. Tôi biết chuyện cậu muốn đến Côn Luân Kiếm Cung rồi, tôi cũng đã hứa với Ngô Mi, cậu cầm cái này rồi mai đến thẳng đó nhé”.
Chu Tử Quang mừng rỡ: “Cảm ơn anh”.
Hơn một tiếng sau, mọi người đã ăn uống no say, Chu Tử Quang chào tạm biệt mọi người rồi về nhà.
Anh ta vừa đi thì Ngô Mi đã hỏi: “Anh, hoan cảnh của anh đâu sao em không thấy?”
Ngô Bình cười nói: “Một khắc hoan cảnh của anh bằng cả trăm năm đấy, em thấy sao được”.
Sau đó, anh nghiêm túc nói: “Trong hoan cảnh, Chu Tử Quang đã trở thành Đạo Quân, thực lực còn hơn cả anh”.