Ngô Mi trố mắt ra nhìn anh: “Sao đó thì sao ạ?”

Ngô Bình bình thản nói: “Tình tiết rất cẩu huyết, tu vi của cậu ta tiếp cận với anh một cái là sẽ nổi dã tâm, cậu ta bắt em làm con tin rồi giết anh. Sau đó, cậu ta cấu kết với người khác chiếm hết sản nghiệp của nhà họ Lý ta, thậm chí còn vô lễ với mấy chị dâu của em. Còn em thì cuối cùng đã bị cậu ta bắt nhốt rồi chết trong cô độc, còn cậu ta thì chứa cả đống người đẹp trong nhà rồi sống một cuộc đời hoan lạc”.

Ngô mi chấn động rồi run giọng hỏi: “Cậu ta giết anh ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Nhờ có anh mà cậu ta mới đạt được thành tựu như vậy, nhưng cuối cùng cậu ta lại không chút do dự mà giết anh”.

Ngô Mi chợt rơi lệ rồi nói: “Sao em lại nghĩ cậu ta là người lương thiện cơ chứ? Thật là ngu ngốc!”

Đường Tử Di thấy thế thì vội hỏi: “Huyền Bình, có khi nào tình hình thực tế sẽ khác với trong hoan cảnh không?”

Ngô Bình lắc đầu: “Cảnh tượng xảy ra trong hoan cảnh diễn ra dựa trên phản ứng nội tâm của cậu ta, đương nhiên không thể chính xác tuyệt đối, nhưng đại khái sẽ theo hướng đó”.

Nhóm Trương Lệ nghe là dựng tóc gáy, Chu Tử Quang này rõ ràng là một chàng trai lượng thiện, không ngờ về sau lại trở thành người như vậy.

Ngô Bình vỗ vai Ngô Mi rồi nói: “Tiểu Mi, em còn nhỏ, sau này sẽ có cơ hội tìm thấy một người đàn ông thật lòng với mình, vì thế đừng buồn làm gì, em hiểu không?”

Ngô Mi khẽ gật đầu: “Em đau lòng thôi”.

Ngô Bình cười nói: “Đồ ngốc này, tất cả chỉ là suy đoán thôi, chứ đã xảy ra thật đâu”.

Ngô Mi: “Dẫu sao đó cũng là một chuyện vô cùng đáng sợ, tên khốn này dám có suy nghĩ quá phận với các chị dâu, em không thể tha thứ cho cậu ta được”.

Sau đó, cô ấy hỏi Ngô Bình: “Anh, thế sao anh vẫn cho cậu ta đến Côn Luân Kiếm Cung?”

Ngô Bình: “Anh không thể dùng hành vi phạm tội chưa xảy ra để kết án một người, vì thế giúp được gì thì anh vẫn giúp, nhưng chỉ đến vậy mà thôi. Sau này, cậu ta có biểu hiện thế nào, có trụ lại được ở kiếm cung hay không thì không liên quan đến anh”.

Lý Niệm Tổ: “May có Huyền Bình kiểm tra cậu ta, không thì nhà mình đã dẫn sói vào nhà rồi”.

Ngô Mi: “Sói đâu ạ, cậu ta là một con rắn độc mới đúng”.

Ngô Bình: “Thôi được rồi, chuyện này chấm dứt ở đây, sau này mọi người đừng nhắc đến nữa”.

Ngô Mi: “Anh, anh còn nhớ mấy người bạn đại học của em không?”

Ngô Bình: “Có, sao thế?”

Ngô Mi: “Em có mấy người bạn giỏi lắm, có bạn còn gả vào một gia tộc có thần sứ, có mấy bạn nam thì đã gia nhập các môn phái lớn”.

Ngô Bình: “Ừm, ai cũng có cơ duyên của mình, mà họ liên lạc với em hả?”

Ngô Mi: “Họ hẹn gặp em, kêu là lâu rồi cả bọn không gặp nhau”.

Ngô Bình: “Suốt ngày ở nhà cũng chán, em muốn đi thì đi đi”.

Ngô Mi cười nói: “Anh đi cùng em nhé, có người anh biết đấy, ai cũng đòi gặp anh”.

Ngô Bình nhớ lại chuyện xảy ra lần lớp Ngô Mi đi cắm trại nên nói: “Ừ, cũng được”.

Tối đó, sau khi con đã ngủ, Ngô Bình và Đường Tử Di lến nơi thử luyện thứ hai. Một tia sáng chiếu xuống hai người rồi mang họ rời đi.

Khoảng vài phút sau, Ngô Bình và Đường Tử Di đã xuất hiện trong một điện đường, vị trí cụ thể là đứng giữa một đại trận vận chuyển.

Cách đó không xa có một cái bàn, bên trên đặt hơn chục quyển sách nhỏ bám đầy bụi, rõ ràng đã lâu không có ai đến đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play