Ngô Mi: “Chu Tử Quang có thể tới Côn Luân Kiếm Cung tu hành không ạ?”
Ngô Bình: “Nếu cậu ta đạt được yêu cầu thì đương nhiên là có thể tới rồi”.
Ngô Mi liếc anh một cái: “Nếu cậu ấy đạt được yêu cầu thì em còn cần nhờ anh sao?”
Ngô Bình: “Tiểu Mi, điều kiện của cậu ta không đủ, miễn cưỡng tới đó sẽ có áp lực”.
Ngô Mi bĩu môi: “Em không tin đâu, cái gọi là tố chất đều dùng tiền đắp nên cả”.
Ngô Bình: “Em nói không sai, nếu chịu bỏ tài nguyên thì cậu ta cũng có thể vượt trội hơn người. Chỉ là Tiểu Mi à, em phải cho anh một lý do để anh giúp cậu ta”.
Ngô Mi cúi đầu, hơi xấu hổ.
Ngô Bình chợt vỡ lẽ: “Thích cậu ta, đúng không?”
Ngô Mi gật đầu: “Anh, cậu ấy rất tốt”.
Ngô Bình kéo Ngô Mi tới một cái đình nhỏ gần đó, hỏi cô ấy: “Vậy cậu ta có thích em không?”
Ngô Mi: “Lúc học đại học, cậu ấy từng theo đuổi em, nhưng em đã từ chối”.
Ngô Bình cười hỏi: “Sao lại từ chối?”
Ngô Mi: “Lúc đó em chỉ muốn học hành, không muốn yêu đương, hơn nữa thấy cậu ấy cứ ngốc nghếch thế nào ấy”.
Ngô Bình nhìn chàng trai tên Chu Tử Quang kia một cái, vừa hay anh ta cũng đang nhìn về phía này. Lúc vừa chạm mắt nhau, anh ta lập tức né tránh, không dám nhìn thẳng Ngô Bình.
“Là em xin anh hay là cậu ta bảo em xin anh?”, Ngô Bình cười hỏi.
Ngô Mi: “Là Tử Quang nói cậu ấy muốn tới Kiếm Cung, nhưng bất lực vì tố chất không tốt”.
Ngô Bình: “Ừm, anh có thể giúp cậu ta, nhưng em phải đồng ý với anh một điều kiện”.
Ngô Mi cười nói: “Anh nói đi ạ, em làm được thì chắc chắn sẽ đồng ý”.
Ngô Bình: “Từ nhỏ anh đã cưng chiều em, yêu cầu của em, anh đều nhất định sẽ hoàn thành. Nhưng lần này, liên quan đến chuyện cả đời của em, thế nên anh không thể không cẩn thận được”.
Ngô Mi: “Anh, anh muốn nói gì ạ?”
Ngô Bình: “Anh của em được truyền thừa của Phiêu Miểu Đạo Quân, tinh thông ảo thuật. Chút nữa anh sẽ tạo ra một ảo cảnh, để Chu Tử Quang ở trong đó một thời gian. Trong thời gian này cậu ta sẽ không phát hiện ra điều gì bất thường, mọi chuyện đều diễn biến theo cách nghĩ trong lòng của cậu ta. Nếu trong ảo cảnh, sau khi cậu ta trở nên mạnh mẽ vẫn không bỏ rơi em, đối với nhà chúng ta luôn có ý tốt thì anh đồng ý cho hai đứa ở bên nhau”.
Ngô Mi không hề lo lắng, cười nói: “Được ạ, em tin nhân phẩm của Tử Quang”.
Ngô Bình: “Vậy được, chút nữa em gọi cậu ta tới nhà ăn cơm, mọi chuyện còn lại giao cho anh”.
Ngô Mi: “Vâng, em tới nói với cậu ấy”.
Lúc này, Chu Tử Quang cực kỳ căng thẳng, nhìn Ngô Mi quay lại thì vội vàng hỏi: “Tiểu Mi, không phải cậu đã nói với anh cậu rồi đấy chứ? Vậy không hay, mình không muốn đi cửa sau”.
Ngô Mi cười nói: “Không sao đâu, anh mình là cung chủ của Côn Luân Kiếm Cung, cậu muốn tới đó tu luyện, anh ấy chỉ cần nói một câu là được”.
Chu Tử Quang hai mắt rưng rưng nói: “Tiểu Mi, cảm ơn cậu, cậu khiến người bình thường như mình có được một cơ hội phi thường”.
Ngô Mi nói: “Được rồi, chỉ cần cậu cố gắng tu luyện thì đã xứng đáng với mình rồi”.
Ngô Bình cũng không vội rời đi, cho người chuẩn bị cơm rượu, còn Ngô Mi thì dẫn Chu Tử Quang tới nhà ăn cơm.