“Tử Di, theo anh tới thiên ngoại một chuyến”.

Đường Tử Di dừng tay lại, tò mò hỏi: “Đi thiên ngoại làm gì ạ?”

Ngô Bình cười nói: “Anh có một viên đan dược có thể khiến em trở thành Đại Đạo Quân”.

Đường Tử Di kinh ngạc: “Còn có loại đan dược như thế à?”

Ngô Bình gật đầu: “Nhưng loại đan dược này không đơn giản, tốt nhất nên dùng ở thiên ngoại. Chút nữa vừa hay anh tới địa điểm thử luyện thứ hai của Long Hổ Tiên Cảnh, thế nên định dẫn em theo”.

Đường Tử Di cười nói: “Anh để viên đan dược này cho Linh Hy đi, hoặc Thanh Nghiên cũng được”.

Ngô Bình mỉm cười: “Sớm muộn gì anh cũng luyện chế được loại đan dược này thôi”.

Đường Tử Di suy nghĩ rồi nói: “Vâng, vậy thì em thành Đại Đạo Quân! Như vậy, em cũng có thể bảo vệ người nhà rồi”.

Hai người đang nói chuyện thì Khả Nhi từ bụi hoa bên cạnh chui ra, đầu cô bé dính đầy lá cỏ, cưỡi trên người Đông Hoàng. Đông Hoàng vui vẻ thè lưỡi ra, vẻ mặt nịnh nọt Khả Nhi.

Ngô Bình không nhịn được nói: “Đông Hoàng, mày đừng có dẫn theo Khả Nhi chạy lung tung, mày xem nhếch nhác chưa kìa”.

Đông Hoàng không thèm để ý Ngô Bình, cõng Khả Nhi chạy đi chỗ khác, Khả Nhi cười khanh khách. Một lát sau, Đông Hoàng vòng trở lại, bây giờ cô nhóc mới để ý thấy Ngô Bình.

“Bố ơi, bố ơi”, cô nhóc kêu lên, sau đó bay lên không, nhào vào lòng Ngô Bình.

Cô nhóc Khả Nhi này tuy nhỏ nhưng thể chất mạnh hơn người trưởng thành nhiều, lần trước bất cẩn bóp nát móng của Đông Hoàng luôn.

Lúc này, trong bụi hoa, một con Tiểu Hoàng Long chui ra, nó gọi: “Họ Đông kia, mày có thể đừng chạy loạn không, bụi hoa có gì vui đâu chứ?”

Nhìn thấy Ngô Bình, mắt Tiểu Hoàng Long sáng lên, vội bái: “Bái kiến chủ nhân!”

Ngô Bình: “Tiểu Hoàng, chẳng phải cậu đi bế quan đột phá rồi à?”

Tiểu Hoàng Long nhếch miệng cười: “Đã thoát xác thành công rồi, phải cảm ơn đan dược của chủ nhân cho tôi”.

Ngô Bình: “Cậu có huyết mạch cự long, chút nữa tôi sẽ luyện chế cho cậu một ít Thuần Huyết Đan, giúp cậu tinh luyện huyết mạch”.

Tiểu Hoàng Long sáng rỡ hai mắt: “Cảm ơn chủ nhân!”

Đưa Khả Nhi về bên Trương Lệ trong Long Hổ Tiên Cảnh, Ngô Bình đang chuẩn bị đi thì tình cờ thấy Ngô Mi và một chàng trai đang nói chuyện cười đùa bên hồ.

Ngô Bình thấy anh ta lạ mặt thì hỏi Trương Lệ: “Mẹ, cậu nhóc kia là ai vậy ạ?”

Trương Lệ cười nói: “Bạn học đại học của Ngô Mi, tên là Chu Tử Quang. Sau này khi trời đất biến đổi, thằng bé cầu cứu Tiểu Mi, Tiểu Mi nhờ Linh Hy cứu gia đình thằng bé. Bây giờ nhà bọn họ cũng ở trong Long Hổ Tiên Cảnh. Nhưng gần đây thiên hạ thái bình, người nhà này cũng bắt đầu ra ngoài hoạt động”.

Ngô Bình hỏi: “Hai đứa cũng thân thiết quá, có phải Tiểu Mi đang yêu đương không đấy mẹ?”

Trương Lệ: “Cũng hơi giống. Tiểu Bình, con thấy thằng bé này sao?”

Ngô Bình: “Trông cũng được”.

Lúc này, anh vẫy tay với Ngô Mi, Ngô Mi chạy về phía anh, cười hỏi: “Anh, anh về lúc nào vậy?”

Ngô Bình: “Anh đứng đây nhìn em với thằng nhóc kia một buổi rồi”.

Mặt Ngô Mi khẽ ửng đỏ, nói: “Anh, vừa hay em có việc muốn nhờ anh”.

Ngô Bình: “Chuyện gì thế?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play