Con người chỉ khi được ăn no mới có cơ hội học tập và tu luyện, thế nên thời gian gần đây, dường như nhà nhà đều đang tu luyện nhập môn cơ bản, có thành tựu thì sẽ trở thành đệ tử ghi danh ở Kiếm Cung.
Lần này về nhà, anh gọi Diệp Huyền, Hồng Lăng, Tạ Cuồng, Triệu Thiên Lạc tới. Tu vi của bọn họ cơ bản đều đã đạt đến giai đoạn Thần Hoá rồi.
Sau đó, Ngô Bình dốc hết sức nâng cao tu vi của bốn người. Với góc nhìn của anh, Côn Luân Kiếm Cung cần phải có một số thiên kiêu làm gương cho những đệ tử còn lại.
Tố chất của bốn người này vốn dĩ đã tốt, lại có thêm Ngô Bình dốc sức bồi dưỡng, thế nên từng bước tiến bộ vững vàng, nền tảng kiên cố. Bây giờ, Ngô Bình nâng cao tu vi của bọn họ cực kỳ thuận lợi.
Anh mất bảy ngày khiến bọn họ đều trở thành Chu Thiên Chân Nhân, bằng với tu luyện đến tầng thứ bảy Thái Hoàng Kinh.
Là Chu Thiên Chân Nhân, đương nhiên tốc độ tu luyện sẽ cực kỳ nhanh, chẳng bao lâu sau bọn họ đã có thể khai mở Động Thiên rồi. Tất nhiên, khai mở Động Thiên cần rất nhiều tài nguyên, may là bây giờ Ngô Bình có ít tài sản, vẫn nuôi nổi bọn họ.
Mấy người bọn họ bị Ngô Bình huấn luyện như ở địa ngục, ngày nào cũng rã rời, nhưng chẳng bao lâu sau, bọn họ không còn oán than nữa.
Thời gian rảnh rỗi thì anh gọi Đỉnh Nhi tới, nâng cao thể chất cho cậu bé. Thằng nhóc lớn rất nhanh, chưa tới sáu tháng tuổi mà đã lớn bằng đứa trẻ hai, ba tuổi, mỗi ngày leo trèo nghịch ngợm lắm.
Vì huyết mạch nên Đỉnh Nhi vừa sinh ra đã có thể chất chân nhân, nhưng có một vài điểm cần phải điều chỉnh mới có thể hoàn hảo hơn.
Một ngày, con dấu long hổ trên người Ngô Bình bỗng rơi ra, hoá thành cậu bé Long Hổ: “Chủ nhân đã đột phá cảnh giới Long Môn, sao không thử luyện vậy ạ?”
Anh từng tới Long Hổ Động Thiên, qua cuộc thử luyện thứ nhất đã có được Long Hổ Tiên Cảnh và một vài bảo bối.
Ngô Bình cười nói: “Long Hổ, tôi cảm thấy không cần nữa”.
Cậu bé Long Hổ: “Vì sao?”
Ngô Bình: “Sư tổ của tôi là Đạo Tổ, Long Hổ Đại Đạo Quân có mạnh hơn nữa cũng chỉ là một Đạo Quân, tôi cảm thấy không cần thiết”.
Cậu bé Long Hổ liếc anh một cái: “Có phải chủ nhân hiểu lầm gì không? Long Hổ Tiên Cảnh này đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, chủ nhân có biết không?”
Ngô Bình khẽ xao động, hiểu cậu bé đang nói gì: “Ý của cậu là tu vi của Long Hổ Đại Đạo Quân đã hơn xưa rất nhiều à?”
Cậu bé Long Hổ: “Là tu vi gì thì chủ nhân tới địa điểm thử luyện thứ hai sẽ biết thôi”.
Ngô Bình: “Địa điểm thử luyện thứ hai ở đâu, tốn bao lâu?”
“Ở thiên ngoại”, cậu bé Long Hổ nói: “Long Hổ Đại Đạo Quân là tu sĩ thiên ngoại, không nằm trong Khuyên giới, thế nên dù ông ấy là Đại La Đạo Quân thì tu sĩ ở Khuyên giới cũng không thể so sánh được đâu”.
Ngô Bình: “Ngoài Khuyên giới à? Thế thì phải đi một chuyến”.
Nghĩ đến đây, anh bỗng hỏi: “Tôi có thể dẫn theo một người đi không?”
Cậu bé Long Hổ: “Chỉ cần chủ nhân không sợ phiền phức thì chủ nhân dẫn theo mười người cũng được ạ”.
Ngô Bình cười: “Được, đợi tôi một chút”.
Anh tìm được Đường Tử Di, lúc này cô ấy đang chăm sóc dược liệu ở ruộng dược, người và ngựa linh chi chạy tới chạy lui, còn có mấy con thuồng luồng nhỏ giúp cô ấy cày bừa, hai con giao long chạy việc vặt nữa.