“Huyền Bình, chắc chắn nhà họ Nguỵ sẽ tính sổ cái chết của Nguỵ Vô Thượng lên đầu anh”.
Ngô Bình cười nhạt: “Tính thì tính, chính là anh giết mà”.
Tử Phi: “Tiếc là tu vi của em thấp quá, vẫn chưa thể tự tay báo thù được”.
Ngô Bình nhìn cô ấy hỏi: “Thế bây giờ em có muốn thành cao thủ cấp Đại La luôn không?”
Tử Phi sững sờ: “Bây giờ ạ?”
Ngô Bình gật đầu: “Anh có cách khiến em trực tiếp thành Đại La”.
Tử Phi không dám tin vào tai mình: “Sao mà được?”
Ngô Bình: “Anh có một viên đan dược có thể giúp em trực tiếp tăng cảnh giới, dùng viên đan này em chính là Đạo Quân”.
Tử Phi lại do dự, vài giây sau, cô ấy khẽ thở dài: “Đan dược quý giá thế này, em dùng thì hơi lãng phí, dù sao có sự giúp đỡ của anh, em vẫn có hy vọng đột phá lên Đại La. Thôi bỏ đi, em đợi được, Huyền Bình, anh giữ lại đan dược này đi, nhỡ đâu một ngày nào đó anh cần dùng tới thì sao?”
Ngô Bình cười nói: “Vậy cũng được. Thật ra bây giờ anh cũng có thể giúp em trả thù, nhưng chúng ta ở Thiên Đạo Môn, dù muốn đối phó với nhà họ Nguỵ, cũng phải tìm được một lý do thích đáng”.
Tử Phi suy nghĩ rồi nói: “Tìm lý do thì dễ, Huyền Bình, ngày mai chúng ta đi thu hồi mỏ khoáng của nhà họ Tử”.
Trước đây Ngô Bình nghe nói nhà họ Tử có đến mấy mỏ khoáng, anh hỏi: “Rốt cuộc là mỏ khoáng thế nào mà khiến nhà họ Nguỵ phải nổi lòng tham?”
Tử Phi: “Là một mỏ vàng thiên”.
Vàng thiên? Ngô Bình hơi kinh ngạc, vì theo anh được biết, đồng Thần Long được đúc từ vàng thiên, thế nên giá trị của vàng thiên cực kỳ cao, giá trị của một lạng vàng thiên xấp xỉ mười đồng Thần Long. Hơn nữa ngoài công dụng đúc đồng Thần Long, vàng thiên còn là một trong những nguyên liệu tốt nhất để đúc đạo khí.
Anh hỏi: “Trữ lượng của mỏ vàng thiên này là bao nhiêu”.
Tử Phi: “Vàng thiên cần phải tinh luyện, năm mươi ký quặng mới tinh luyện ra được tầm nửa lạng vàng thiên. Mỏ nhà chúng em có ít nhất cũng phải lên đến hàng trăm nghìn tỷ ký quặng vàng thiên”.
Điều này cho thấy giá trị của những quặng vàng thiên này cao đến hàng nghìn tỷ đồng Thần Long!
“Tử Phi, tinh luyện quặng vàng thiên rất khỏ nhỉ?”
Tử Phi: “Không dễ nhưng kỹ thuật của bọn em đã rất điêu luyện rồi, trước đây mỗi ngày có thể luyện ra được, ba triệu lượng vàng thiên”.
Ngô Bình: “Cũng khá nhiều rồi, một năm có thể luyện ra được vàng thiên của hàng chục tỷ đồng Thần Long”.
Tử Phi khẽ thở dài: “Vậy thì có ích gì? Chẳng phải đã bị nhà họ Nguỵ chiếm mất rồi sao?”
Ngô Bình: “Số mỏ khoáng này vẫn còn là của nhà họ Tử trên danh nghĩa, chúng ta tới đòi lại!”
Tử Phi tựa vào lòng anh: “Huyền Bình, nếu không nhờ có anh, em đã chết mất rồi. Tuy em nóng lòng trả thù nhưng cũng biết việc này cần thời gian. Em không nôn nóng nữa, từ từ làm, anh nghỉ ngơi vài ngày đi đã, để tiêu hoá những vật thu hoạch được trong Thiên Vực”.
Ngô Bình: “Ừm, lần này anh về Thiên Đạo Môn, chắc chắn sẽ nổi danh, như thế bọn họ mới không dám bắt nạt em!”
Nói xong anh hỏi: “Tử Phi, anh biết trong những đệ tử Địa Tiên, đám Quản Phi Long là mạnh nhất. Thế trong đệ tử Thiên Tiên thì sao, ai là người có thực lực mạnh nhất?”
Tử Phi: “Tốp mười trên bảng Thiên Tiên đều là thiên kiêu tuyệt thế. Nhưng bình thường họ không có ở Thiên Đạo Môn, đa số đều tu hành ở Tiên Giới”.
Ngô Bình: “Thiên Đạo Môn và Tiên Giới có quan hệ rất tốt à?”