“Trên đời lại có bảo bối thế này, may là tên ngốc này không hiểu được tác dụng kỳ diệu của nó, nếu không mình cũng phải chết trong đó rồi”, anh hiểu rất có thể người này đã nhặt được kỳ phổ này trong Thiên Vực, vẫn chưa kịp luyện hoá.

Anh chuẩn bị tiếp tục khám phá thì bùa ngọc vang lên tiếng: “Thiên phong sắp nổi lên, tất cả mọi người lập tức ra khỏi Thiên Vực!”

Ngô Bình giật mình, lập tức chạy về hướng lối ra. Lúc vào đây, Thiên Đạo Môn đã đưa cho mỗi tu sĩ một tấm bùa ngọc, dùng để thông báo. Thiên phong là gió lốc ngẫu nhiên xuất hiện trong Thiên Vực, nghe nói con người khó có thể sống sót được sau loại gió lốc này, thế nên anh buộc phải rời khỏi.

Độn thuật của Ngô Bình thiên hạ vô song, là người đầu tiên tới được lối ra.

Ra khỏi Thiên Vực, anh nhìn thấy Tiêu Thái Tôn đang đứng đợi mình.

“Sư tôn”, anh cúi chào Tiêu Thái Tôn.

Tiêu Thái Tôn cười nói: “Đồ đệ, chúng ta về rồi nói”, không nên để người ngoài biết được những thứ mình có được trong Thiên Vực.

Lúc đi, Ngô Bình thấy Nguỵ Vô Cương cũng đang mỏi mắt nhìn lối ra, chắc ông ta rất mong Nguỵ Vô Thượng có thể thu hoạch được gì đó từ trong Thiên Vực.

Về đến chỗ ở của Tiêu Thái Tôn, Ngô Bình nói: “Sư tôn, Nguỵ Vô Thượng chết rồi”.

Tiêu Thái Tôn không hề kinh ngạc: “Với thực lực của con, giết hắn cũng không khó. Trong đó có từng gặp Thần tộc hay Yêu tộc không?”

Ngô Bình: “Tiếc là chỉ gặp được một tên bán thần, hắn muốn giết con nhưng bị con giết rồi”.

Tiêu Thái Tôn: “Có thể giết được bán thần cho thấy con đã có thực lực chống chọi với thiên kiêu Thần tộc rồi, rất tốt!”

Sau đó tám vị tông chủ cũng tới, sắc mặt bọn họ khó coi, dường như đang tức giận.

Ngô Bình không kìm được hỏi: “Các vị, sao vậy?”

Triệu Thanh Dương: “Tông chủ, chưởng môn không đồng ý tám tông hợp làm một”.

Ngô Bình thấy bất ngờ: “Ồ, lý do không đồng ý là gì?”

Tiêu Thái Tôn: “Không lạ, cục diện của Thiên Đạo Môn bây giờ đang khá ổn định, nếu tám tông hợp làm một, Bát Quái Tông được thành lập thì rất có thể sẽ phá vỡ thế cân bằng. Một khi thế cân bằng bị phá vỡ, rất dễ xảy ra tranh đấu”.

Hoàng Hậu Hiền: “Thật ra không phải là không đồng ý, chỉ nói là đợi thêm thời gian nữa”.

Viêm Liệt: “Đợi cái gì? Có gì mà phải đợi? Tôi thấy ông ta đang lo lắng chúng ta tập hợp lại sẽ ảnh hưởng đến địa vị chưởng môn của ông ta”.

Tiêu Thái Tôn phất tay: “Chắc trưởng môn không có suy nghĩ ích kỷ này, nếu không những trưởng lão nòng cốt chúng ta năm xưa cũng không phục ông ấy, chắc chắn ông ấy còn có suy nghĩ khác”.

Ngô Bình: “Dời lại cũng tốt, chúng ta có thời gian để từ từ chuẩn bị. Hơn nữa, bên ngoài chúng ta vẫn thể hiện ra tám tông ai làm việc nấy, nhưng có thể âm thầm thống nhất với nhau”.

Tám người đồng loạt gật đầu, cho rằng Ngô Bình nói có lý.

Sau đó, Ngô Bình và bọn họ bàn bạc đặt ra điều lệ cho Bát Quái Tông.

Trong quá trình đó, tám người xin Ngô Bình luyện cho họ một vài đan dược, những đan dược này là loại muốn mua cũng không mua được. Thật ra bọn họ muốn nhờ Lạc đan sư luyện giúp nhưng sợ bị từ chối nên mới nói với Ngô Bình. Ngô Bình có thể tự luyện là tốt nhất, nếu không thể thì anh đương nhiên sẽ tới tìm Lạc đan sư.

Ngô Bình đều nhận lời, thậm chí không cần bọn họ cung cấp dược liệu luôn.

Lúc tám vị tông chủ rời đi đã là giữa đêm, mãi đến bây giờ Tử Phi mới có thể nói chuyện được với anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play