Tông chủ của Lôi Tông – Chu Tử Phong nói: “Tông chủ có vận khí lớn, nhất định sẽ có thu hoạch trở về, chúng ta không cần quá lo lăng”.
Viêm Liệt: “Đúng vậy, có thể luyện hoá được bàn bát quái tiên thiên, việc này đã là dấu hiệu của vận khí lớn rồi”.
Tiêu Thái Tôn: “Đợi Huyền Bình quay về, mọi người hãy suy nghĩ đến việc thành lập Bát Quái Tông. Nếu Bát Quái Tông được thành lập thì cục diện của Thiên Đạo Môn sẽ thay đổi”.
Mấy người bọn họ biết rõ một khi thành lập Bát Quái Tông thì nó sẽ trở thành thế lực đứng đầu Thiên Đạo Môn. Đương nhiên, tiền đề là tông chủ của bọn họ phải đủ mạnh mẽ.
Lại nói về Ngô Bình vào Thiên Vực, trước mắt loé sáng, sau đó hai chân đáp đất, anh phát hiện mình đang ở một lục địa hoang vu cổ xưa.
Ở trong này, anh phát hiện nơi này có một trật tự đặc biệt, trật tự này cực kỳ bài xích trật tự của anh khiến anh cảm nhận được áp lực.
Đúng lúc này, lại có vài người nữa đáp từ trên trời xuống gần đó. Mấy người này tò mò nhìn quanh, sau đó chú ý thấy Ngô Bình.
Đương nhiên đám người này đều biết Ngô Bình, vì thiên tài đứng đầu trong lớp người mới vô cùng nổi tiếng.
Nhìn thấy Ngô Bình, mấy người nhìn nhau, bọn họ không phải là đệ tử lâu năm ở Thiên Đạo Môn thì cũng là thiên tài ở những nơi khác, thế nên không xem Ngô Bình ra gì.
Dù sao bọn họ cũng không biết người đứng trước mặt mình đã luyện hoá được bàn bát quái tiên thiên mà.
“Cậu, lại đây”.
Một nam đệ tử của Thiên Đạo Môn ngoắc tay với anh.
Ngô Bình: “Anh gọi tôi à?”
Đệ tử kia trợn mắt lên: “Đúng thế, gọi cậu đấy, mau lăn qua đây!”
Ngô Bình cười khẩy, bước một bước, điện quang loé sáng, anh đã tới trước mặt người kia. Người này hoảng hốt, bất giác lùi về sau.
Ngô Bình: “Anh gọi tôi à?”
Nam đệ tử kia nuốt nước bọt, nói: “Đúng, gọi cậu đấy. Có biết vị đứng bên cạnh tôi là ai không?”
Hắn chỉ vào một chàng trai mặc đồ vàng đứng bên cạnh, lớn giọng hỏi.
Bụp!
Ngô Bình đấm một cú vào mặt hắn, máu tuôn ròng ròng, nắm đấm của Ngô Bình lún vào mặt đối phương, mắt trái của hắn bị đấm nát, một nửa con mắt phải thì lòi ra ngoài, răng rụng hết, trông rất ghê rợn.
Nhưng hắn có tu vi Địa Tiên Bất Tử, nắm đấm này không đấm chết hắn, chỉ khiến hắn ngất đi, đổ ầm xuống đất.
Ngô Bình lau nắm tay: “Mọi người đều là đồng môn nên tôi không đánh chết anh”.
Những người còn lại đều hít vào một hơi khí lạnh, người này mạnh quá!
Ngô Bình nhìn chàng trai áo vàng, cười hỏi: “Anh là ai?”
Chàng trai áo vàng vốn định kiêu căng ra vẻ, nhưng lúc nhìn thấy Ngô Bình một quyền đấm ngất bạn đồng hành có cảnh giới không thua gì mình thì lập tức nhún nhường, cười nịnh: “Sư huynh, tôi là tu sĩ ở Doanh Châu, tên Hoàng Nhiên ạ!”
Ngô Bình ừ một tiếng: “Thì ra là người của Doanh Châu. Tôi nghe nói Doanh Châu mấy người là thế lực mạnh nhất ở khu vực đó, nói là có hàng triệu đệ tử đúng không?”
Hoàng Nhiên vội đáp: “Sư huynh, đúng là Doanh Châu mạnh nhất ở khu vực đó, so với Thiên Tinh Môn và nước Oa, Doanh Châu được Doanh Hoàng trị vì. Doanh Hoàng thành lập các loại học viện tiên đạo, khiến bách tính đều có cơ hội vào viện tu luyện”.