Ngô Bình thấy khá bất ngờ: “Ồ, thế chẳng phải cũng tương đương như thi cử sao?”

Hoàng Nhiên: “Đúng vậy. Nên những người có tố chất tốt đều sẽ có tương lai khá tươi sáng”.

Ngô Bình: “Vừa hay, anh nói cho tôi nghe xem học viện của Doanh Châu phân bố như thế nào đi”.

Hoàng Nhiên này ngoan ngoãn trả lời, anh ta nói học viện tiên đạo ở Doanh Châu chia làm bốn cấp: học viện cấp huyện, học viện cấp phủ, học viện trung tâm và học viện hoàng gia.

Tu sĩ ở học viện cấp huyện sẽ có thể tham gia thi vào học viện cấp phủ, thi đỗ thì được vào học viện cấp phủ; tương tự như vậy tu sĩ ở học viện cấp phủ có thể tham gia thi cử để vào học viện trung tâm, thi đỗ thì sẽ trở thành tu sĩ của học viện trung tâm. Đương nhiên, mục tiêu cuối cùng của tất cả các tu sĩ là vào học viện hoàng gia. Tài nguyên ở học viện hoàng gia là nhiều nhất, truyền thừa thì càng là đỉnh của đỉnh.

Hỏi vài câu, Ngô Bình phất tay cho bọn họ đi, đám người này như trút được gánh nặng, vội vã đi ngay.

Anh thử độn hành trong Thiên Vực nhưng phát hiện không thể kích hoạt pháp lực được. Nhưng cũng không sao, thể chất của anh mạnh mẽ, sức lực dẻo dai, khẽ nhún người một cái đã bay cao đến vài trăm mét, sau đó trượt trên không vài nghìn mét, tốc độ không hề chậm hơn tốc độ phi độn.

Mấy người Hoàng Nhiên vừa chạy tới đã thấy một bóng người bay lên trời như hoả tiễn.

Đám người đều nhìn tới ngây ngốc. Hoàng Nhiên nói: “Thằng ngốc kia lại dám chọc giận quái thai nghịch thiên cỡ này, đánh chết cũng đáng! Đệch, suýt chút hại ông đây rồi!”

Ầm!

Ngô Bình rơi trên mặt đất, mặt đất bị anh đập thành một cái hố lớn, bụi bay mù mịt.

Anh phát hiện mặt đất xung quanh đây đều phủ một lớp cát đủ màu sắc, trông lung linh tuyệt đẹp.

Anh thả chuột tìm báu vật ra, rõ ràng nó không mấy thích ứng với môi trường ở đây, không có chút tinh thần nào cả.

Ngô Bình: “Ngửi kỹ đi, gần đây có báu vật nào không”.

Tiểu Bảo hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, sau đó rụt đầu vào, rõ ràng gần đây không có thứ gì tốt.

Ngô Bình thở dài: “Tiếp tục đi thôi”.

Anh liên tiếp phi độn, chẳng mấy chốc đã đi xa trăm dặm, chuột tìm báu vật bỗng kêu chít chít, cái đầu nhỏ lại thò ra.

Nó khịt mũi ngửi rồi chỉ về phía bên trái.

Ngô Bình đi về phía bên trái một đoạn, nhìn thấy một lư hương khổng lồ, cao đến vài chục mét, một bên đã bị chôn dưới đất. Không biết lư hương này được làm từ chất liệu gì, trên bề mặt bị phủ một lớp bụi, nhìn từ xa cứ như một tảng nham thạch. Nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra nó là một cái lư hương.

“Lư hương to thế!”, Ngô Bình chép miệng thấy lạ. Anh thổi một cái, một luồng gió quét qua thổi bay lớp bụi đóng trên lư hương, lộ ra phù văn huyền diệu bên dưới.

Anh đá vào lư hương một cái thì nghe “đinh” một tiếng, món đồ khổng lồ này bay lên trời, sau đó vững vàng đáp xuống đất.

Đây là một chiếc lư hương ba chân, bên trên có hai tai, tổng thể có màu giấy chép kinh phật, toả ra ánh sáng khiến người ta rất dễ chịu.

“Đồ tốt, nhưng mà lư hương to thế này, thì hương nào cắm vừa?”, anh lắc đầu, chuẩn bị vứt món đồ này vào Động Thiên.

Lúc anh dùng thần niệm cố định lư hương thì cảm giác lư hương đang phản kháng, một luồng thông tin truyền ra.

“Ồ, lư hương này có linh trí sao?”, vậy là anh thử giao tiếp với nó.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play