Tầng này là phóng sức mạnh của mình vào các ngôi sao trên trời, nhờ đó hấp thu sức mạnh to lớn của vũ trụ, cảm ngộ điều huyền bí của vũ trụ. Muốn làm được như vậy đương nhiên là khó càng thêm khó. Đầu tiên phải nhận lấy hình chiếu sao trời, hình chiếu càng nhiều, hiệu quả càng tốt.

Nếu anh có thể chịu tải được một mảng tinh hà thì có nghĩa là anh đã có sức mạnh của mảng tinh hà đó.

Trước đây Ngô Bình đã luyện hoá sức mạnh tinh hà, đồng thời luyện hết vào kiếm hoàn, anh còn có một chuỗi ngọc tên Tinh Lạc, được luyện thành từ một trăm lẻ tám vì sao.

Bên cạnh đó, thật ra quá trình luyện hoá sao trời và ý nghĩa Thiên Tượng không khác gì nhau, hai cái đều mượn ngoại lực, học tập ngoại vật. Ngô Bình sở hữu ý nghĩa Thiên Tượng nên rất dễ để làm tất cả những thứ này.

Ngô Bình lấy chuỗi Tinh Lạc ra, một trăm linh tám tinh hạch xoay vòng xung quanh anh, sau đó những tinh hạch này đều đồng loạt nổ tung, hoá thành sức mạnh sao trời hoà vào trong cơ thể anh.

Sau đó, anh nhờ sức mạnh sao trời mạnh mẽ này để liên kết với những vì sao trên chín tầng mây. Quá trình liên kết thật ra chính là lợi dụng thần niệm để dung hợp với tinh lực, sau đó bắn lên các vì sao.

Nếu không có sức mạnh sao trời, thần niệm của anh một khi tới gần các vì sao sẽ bị bài xích. Có sức mạnh sao trời, tất cả đều thuận lợi hơn nhiều.

Rất nhanh, anh dùng thủ đoạn trong ý nghĩa Thiên Tượng để luyện hoá vì sao đầu tiên.

Sau khi luyện hoá vài vì sao thì anh đã có kinh nghiệm phong thú, bắt đầu liên kết với mấy chục vì sao một lần.

Thời gian trôi qua nhanh như chớp, trong hai ngày Ngô Bình đã luyện hoá được ba nghìn vì sao. Ba nghìn vì sao giống như hoá thân của anh, nằm trên chín tầng mây, hấp thu những loại sức mạnh khác nhau.

Cùng lúc đó, ba nghìn vì sao cũng có hình chiếu trong Động Thiên của anh, chúng nó giống như những vì sao thật vậy, toả ra tinh lực.

Không còn thời gian để tu luyện nữa, vì đây là lúc thích hợp nhất để vào Thiên Vực.

Tiêu Thái Tôn và tám vị tông chủ đều đã tới, bọn họ muốn tiễn Ngô Bình vào Thiên Vực.

Trước khi đi, Tiêu Thái Tôn nói: “Huyền Bình, lần này vào trong đó sẽ nguy hiểm, con nhất định phải bảo vệ bản thân an toàn, có thu hoạch được gì hay không chỉ là thứ yếu”.

Ngô Bình: “Sư tôn, con hiểu rồi ạ”.

Hoàng Hậu Hiền: “Tông chủ, mọi chuyện đều phải lấy cẩn thận làm đầu. Nghe nói trong đó sẽ có thiên kiêu của Thần tộc và Yêu tộc xuất hiện, gặp bọn họ, tránh được thì tránh đi”.

Triệu Thanh Dương: “Còn nữa, mấy ngày nay Nguỵ Thị thăm dò tình hình của tông chủ khá nhiều, tôi nghi nhà họ Nguỵ sẽ gây khó dễ cho tông chủ, nhất định phải cẩn thận. Đặc biệt là tên Nguỵ Vô Thượng kia, lần này hắn cũng sẽ vào Thiên Vực”.

Ngô Bình: “Ừm, tôi biết rồi. Đúng rồi, nếu mọi người cần đan dược thì cứ tới tìm Lạc Ngưng Đan, bây giờ chị ấy là chị tôi, cứ nói là tôi bảo mọi người tới”.

Mọi người vui mừng: “Trước nay Lạc đan sư luôn lạnh lùng, mối quan hệ giữa tông chủ và cô ấy tốt như vậy thì chúng tôi có thể thoải mái tới xin đan dược rồi”.

Ngô Bình: “Nhưng cũng đừng quá đáng nhé, chỉ xin những đan dược có độ khó cao, những đan dược bình thường thì đừng làm phiền chị ấy”.

“Rõ!”, tám vị tông chủ đều đồng thanh đáp.

Ngô Bình: “Lúc tôi không có ở đây, nhờ mọi người chăm sóc Tử Phi, cô ấy là người phụ nữ của tôi”.

Tiêu Thái Tôn: “Huyền Bình, con yên tâm đi, trừ phi bọn ta đều chết cả, nếu không thì không một ai có thể làm hại được Tử Phi”.

Sau khi dặn dò thoả đáng, Ngô Bình tới lối ra vào Thiên Vực, trước một cánh cửa sáng khổng lồ, anh nhoáng người nhảy vào.

Nhìn anh vào trong cánh cửa sáng, Tiêu Thái Tôn khẽ nói: “Thật ra tôi không hề muốn nó đi, quá nguy hiểm”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play