Ngô Bình gật đầu: “Tôi hiểu”.

Lạc Ngưng Đan cười nói: “Kiếp trước tôi đã sưu tập và luyện chế ra khá nhiều đồ, hôm nay tặng cậu một ít”.

Cô ấy lấy ra hai lá bùa, hai lá bùa đều ở trạng thái năng lượng, một lá màu vàng kim, một lá màu tím.

“Đây là bùa thần Đại Tịch Diệt và bùa Đại Thiên Độn tôi luyện khi ở cảnh giới Đạo Tôn. Bùa thần Đại Tịch Diệt này dùng để chém giết đối thủ, có thể giấu trong nguyên thần của cậu và có ba lần thi triển thuật Đại Tịch Diệt. Bùa Đại Thiên Độn có thể sử dụng được chín lần, cũng giấu được trong nguyên thần. Lúc sử dụng, cậu sẽ được di chuyển đến một không gian tuyệt đối an toàn. Nơi đó không nằm trong Khuyên giới, là một địa điểm cực tốt để tu hành trong vũ trụ, là nơi năm xưa tôi chuẩn bị để ẩn nấp. Ở nơi đó, cậu muốn ở lại bao lâu cũng được, hơn nữa lúc nào cũng có thể trở về”.

Ngô Bình sáng rỡ cả hai mắt: “Đồ tốt, cảm ơn cô!”

Lạc Ngưng Đan lại lấy ra hai chiếc bình: “Trong chiếc bình màu xanh có một viên Đạo Quân Đan, năm xưa tôi đã tốn rất nhiều thời gian để luyện chế ra, dùng viên đan dược này, người bình thường có thể tăng tu vi lên Đại La Kim Tiên”.

Ngô Bình cả kinh: “Có loại đan dược thần kì đến thế này sao, lợi hại!”

Lạc Ngưng Đan: “Trong chiếc bình màu trắng có một viên Bất Tử Kim Đan, dùng đan dược này có thể chống lại được tất cả mọi tổn thương, bất tử bất diệt, có thể kéo dài trong khoảng ba canh giờ. Thế nên cậu phải thận trọng khi dùng đan dược này, khi dùng phải canh chuẩn thời gian”.

Ngô Bình: “Quá quý giá rồi”.

Long Nguyên Đan: “So với việc cậu cứu tôi một mạng, những thứ này có đáng là gì đâu? Sau này, cậu cần gì cứ tìm tôi”.

Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn Lạc đan sư!”

Lạc Ngưng Đan: “Gọi Lạc đan sư xa cách quá, gọi chị là chị Lạc đi”.

Ngô Bình chớp mắt: “Vâng, chị Lạc”.

Lạc Ngưng Đan: “Nếu chị đoán không nhầm thì lần này cậu tới là vì Thiên Vực đúng không?”

Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy chị, trong Thiên Vực là nơi truyền thừa văn minh kỷ nguyên, em rất có hứng thú với nơi đó”.

Lạc Ngưng Đan: “Thần tộc và Yêu tộc cũng có lối vào Thiên Vực này, thế nên một khi cậu vào bên trong thì có nghĩa là sẽ gặp mặt những cường giả của Thần tộc và Yêu tộc”.

Ngô Bình chấn động: “Có giới hạn tu vi của tu sĩ vào Thiên Vực không ạ?”

Long Nguyên Đan: “Thật ra không có. Nhưng Thiên Vực có áp chế đối với những tu sĩ có tu vi cao, đặc biệt là người đã lĩnh ngộ đại đạo, thế nên bình thường sẽ không phái cao thủ vào đó. Người vào trong đó đa phần là Địa Tiên, có một ít Thiên Tiên”.

Ngô Bình: “Em không sợ bọn họ, đụng độ nhau, ai ăn hiếp ai còn chưa biết”.

Lạc Ngưng Đan cười nói: “Em trai, chị cũng nhìn ra được tố chất của cậu phi thường, hình như đã là thể chất thái cổ chân nhân rồi phải không?”

Ngô Bình: “Chị thật tinh mắt, với tu vi của em, dù gặp Đạo Quân cũng có thể đấu một trận”.

Lạc Ngưng Đan cảm thán: “Giỏi quá, cậu thật sự là thiên kiêu từng bước từng bước luyện cảnh giới Địa Tiên lên đến đỉnh cao. Thật ra cảnh giới Địa Tiên này thích hợp cho chân nhân tu luyện, cậu có thể tiếp tục luyện”.

Sau đó hai người bàn về đan đạo, Ngô Bình học hỏi được rất nhiều. Cuộc nói chuyện kéo dài đến cả ngày.

Ở vườn đan Thanh Minh hai ngày, Ngô Bình chào Lạc Ngưng Đan ra về.

Còn hai ngày nữa là đến ngày Thiên Vực mở ra, anh muốn tranh thủ thời gian tu luyện nâng cao tu vi.

Anh tiếp tục tu luyện Bất Tử Kinh, cảnh giới sau thiên mệnh là luyện hoá sao trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play