Ngô Bình khẽ nhíu mày, người phụ nữ này định làm gì? Anh nói: “Xin lỗi Tam phu nhân, không ai được vào trong”.

Tam phu nhân tỏ vẻ khó chịu: “Thế nào? Cậu định ngăn cả tôi? Không sợ chưởng môn trị tội cậu à?”

Ngô Bình vô cảm: “Tam phu nhân, dù chưởng môn có đích thân tới đây thì cũng không thể vào trong được”.

“Hỗn xược!”, Tam phu nhân nổi trận lôi đình: “Có tin tôi trị tội cậu không?”

“Khẩu khí lớn quá!”

Bỗng nhiên, giọng Lạc Ngưng Đan truyền từ trong phòng ra.

Lúc cô ấy bước ra, Ngô Bình bỗng ngây cả người. Gương mặt bình thường của cô ấy đã hoá thành một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, thân hình thì càng không thể chê vào đâu được, không hề thua kém bất kỳ người đẹp nào mà anh quen biết.

Nhìn thấy dáng vẻ của Lạc Ngưng Đan, Tam phu nhân cả kinh: “Lạc Ngưng Đan, cô…”

Lạc Ngưng Đan nhìn bà ta hỏi: “Tam phu nhân, có chuyện gì mà bà nhất quyết đòi gặp tôi?”

Tam phu nhân ngẩn ra, sau đó cười nói: “Muốn mời Lạc đan sư luyện chế đan dược giúp tôi”.

Lạc Ngưng Đan cười khẩy: “Thế sao? Lẽ nào không phải bà bị kẻ khác sai khiến tới đây để lấy dấu ấn sinh mệnh của tôi à?”

Sắc mặt của Tam phu nhân thay đổi kịch liệt: “Sao Lạc đan sư lại nói như vậy chứ?”

Lạc Ngưng Đan thản nhiên nói: “Bà đi được rồi, tôi không so đo với bà”.

Tam phu nhân nhìn chằm chằm Ngô Bình một cái rồi quay người rời đi.

Bấy giờ Lạc Ngưng Đan khom người hành lễ thật sâu với Ngô Bình: “Thái Hoa, cảm tạ ơn cứu giúp của cậu Ngô”.

Ngô Bình cười nói: “Không cần khách sáo, tên của cô là Thái Hoa à?”

Lạc Ngưng Đan cười nói: “Thái Hoa là đạo hiệu của tôi, người ta gọi tôi là Thái Hoa Đạo Tôn”.

Ngô Bình giật cả mình, Đạo Tôn đấy!

Đạo Tôn là cảnh giới trên Đạo Tổ, huyền diệu không tả xiết. Thân là Đạo Tôn sẽ không chịu giới hạn của Khuyên giới, Khuyên giới cũng không thể giới hạn nổi bọn họ.

Anh vội định bái chào, Thái Hoa cười nói: “Cậu không cần phải vậy, tôi trùng sinh sống lại cuộc đời mới, đã không còn là Thái Hoa Đạo Tôn năm xưa nữa rồi, sau này cậu cứ gọi tôi là Lạc Ngưng Đan được rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Vậy Lạc đan sư đã khôi phục được tu vi chưa?”

Lạc Ngưng Đan: “Dấu ấn sinh mệnh của tôi chỉ giúp tôi khôi phục được đến cảnh giới Đạo Tổ, muốn trở về Đạo Tôn cần phải cực khổ tu luyện thêm một thời gian nữa”.

Ngô Bình cảm thán: “Vậy cũng đã rất lợi hại rồi, chắc đại đạo của Lạc đan sư là hoàn chỉnh nhỉ?”

Thái Hoa: “Đương nhiên rồi”.

Hai mắt Ngô Bình sáng hẳn lên: “Lạc đan sư, cô có thể đưa tôi tới những thế giới bên ngoài Khuyên giới được không?”

Lạc Ngưng Đan nhìn anh: “Cậu muốn lĩnh ngộ đại đạo hoàn chỉnh à?”

Ngô Bình gật đầu: “Đến lúc cần, tôi muốn đi lĩnh ngộ đại đạo hoàn chỉnh”.

Lạc Ngưng Đan: “Được, nhưng tôi cần thời gian hồi phục tu vi”.

Ngô Bình cười nói: “Không sao, tôi có thể đợi”.

Lạc Ngưng Đan: “Tạm thời đừng nói cho người ngoài biết chuyện của tôi, nếu có người hỏi thì cậu cứ nói kiếp trước tôi là một vị Chân Tiên, bây giờ mới hồi phục được tu vi Thần Tiên thôi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play