Ngô Bình: “Được, vậy thì một tháng rưỡi. Vừa đến hạn, cô phải rời đi. Đương nhiên rồi, Thiên Đạo Môn đãi ngộ cô như thế nào thì tôi cũng đãi ngộ cô như vậy”.
Nói xong anh túm một cái, độc lực ẩn trong dấu ấn sinh mệnh trong nguyên thần của Lạc Ngưng Đan bị anh kéo ra.
Không có độc lực vấy bẩn, dấu ấn sinh mệnh của cô ấy lập tức phát sáng rực rỡ, một không gian thần bí mở ra, vô số năng lượng huyền diệu từ bên trong tuôn ra, ngấm vào cơ thể Lạc Ngưng Đan.
Lúc này giữa trời đất cũng có vô số năng lượng kỳ diệu đổ tới. Những năng lượng này dường như luôn luôn tồn tại trong các không gian ở những duy độ khác nhau, chỉ đợi chủ nhân của mình triệu hồi. Bây giờ chúng nó tập hợp lại, bỗng chốc khiến ngoại hình của Lạc Ngưng Đan thay đổi chóng mặt.
Cô ấy được một chùm ánh sáng bao bọc lại, tiến hành một quá trình thay xác phi phàm.
Ngô Bình lập tức đi ra khỏi phòng, ở bên ngoài hộ pháp cho cô ấy.
Lúc này, vô số thần niệm đang quét về phía bên này nhưng đều bị thần niệm của Ngô Bình ngăn cản, không cho ai ảnh hưởng tới cô ấy.
Bỗng nhiên có một bóng người đáp xuống trước nhà, người tới chính là Nguỵ Vô Cương. Lúc ông ta nhìn thấy Ngô Bình thì gằn giọng: “Ngô Bình, sao cậu lại ở đây!”
Ngô Bình: “Nguỵ Vô Cương, vậy ông thì sao? Tôi được Lạc đan sư mời nên tới đây hộ pháp cho cô ấy”.
Nguỵ Vô Cương hừ một tiếng: “Nói bừa, Lạc đan sư không hề quen biết cậu”.
Ngô Bình: “Có quen hay không thì liên quan gì đến ông?”
Nguỵ Vô Cương sải bước đi về phía nhà trúc, bị Ngô Bình cản lại, lạnh lùng nói: “Ông không thể vào trong”.
Nguỵ Vô Cương cười khẩy: “Cậu mà cũng dám cản tôi? Tránh ra!”
Ông ta giơ tay kéo Ngô Bình, nhưng vừa chạm vào người anh đã bị một luồng sức mạnh cực lớn khống chế cơ thể, sau đó ngã ra đất, lăn vòng vòng, vô cùng nhếch nhác.
“Cậu…”
Ngô Bình đá ông ta ra xa mấy chục mét, thản nhiên nói: “Đừng có không biết điều. Nguỵ Vô Cương, dù ông có là Chân Tiên, tôi giết ông chẳng khác gì giết một con gà đâu”.
Sắc mặt Nguỵ Vô Cương thay đổi liên tục, ông ta không ngờ thực lực của Ngô Bình bây giờ lại mạnh đến vậy.
“Quả nhiên cậu đã luyện hoá bàn bát quái tiên thiên rồi, sức mạnh của cậu chắc cũng tới từ bàn bát quái đúng không?”
Nhưng ông ta sai rồi, Ngô Bình chỉ dùng sức mạnh tự thân thôi, nếu dùng tới sức mạnh của bàn bát quái tiên thiên thì hậu quả của ông ta còn thảm hại hơn bây giờ.
Ngô Bình: “Tôi nói rồi, không liên quan gì đến ông, cút!”
Nguỵ Vô Cương biết mình không làm được gì nên hừ một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.
Nhưng Nguỵ Vô Cương vừa đi thì lại có một người phụ nữ xuất hiện, bà ta cười hỏi: “Lạc đan sư ở bên trong à?”
Ngô Bình hỏi: “Bà là ai?”
người phụ nữ: “Cậu không biết tôi là ai à? Tôi là vợ của chưởng môn, cậu có thể gọi tôi là Tam phu nhân”.
Ngô Bình: “Thì ra là Tam phu nhân. Xin lỗi, Lạc đan sư đang bế quan tu luyện, không thể tiếp khách được”.
Người phụ nữ: “Thì ra đang bế quan. Nhưng tôi có chuyện quan trọng cần tìm cô ấy, có thể cho tôi gặp mặt một lát được không?”