Lạc Ngưng Đan: “Tôi bị trúng độc từ trong bụng mẹ, nên sinh ra với dáng vẻ này. Vì tôi xấu nên bố mẹ đều không thích, ba tháng đã đưa tôi cho một gia đình nông dân nuôi nấng. Ai ngờ nhà nông dân cũng không thích tôi, lúc tôi một tuổi đã vứt bỏ tôi. May có một con sói trắng bị mất con, nó đưa tôi về hang sói, nuôi tôi đến khi năm tuổi”.
Ngô Bình gật đầu: “Tuổi thơ của cô thật khổ. Sau đó thì sao? Sao cô học được thuật luyện đan?”
Lạc Ngưng Đan: “Năm tôi năm tuổi, một ông cụ lên núi hái thuốc, gặp được tôi nên đưa tôi về nhà. Vì chưa bao giờ nói chuyện với con người nên mới về tôi không biết nói chuyện. Nhưng tôi học tập rất nhanh, ba ngày đã có thể nói chuyện lưu loát với ông ấy rồi”.
Ngô Bình: “Ông cụ kia là sư tôn của cô à?”
Lạc Ngưng Đan: “Ông ấy chỉ là một thầy luyện đan rất bình thường, thậm chí còn không được xem là thầy luyện đan, chỉ biết luyện một vài thảo dược bình thường, nhưng ông ấy đã dạy tôi những gì cơ bản nhất. Sau đó, tôi gọi ông ấy là bố”.
“Lúc tôi mười tuổi đã có thể tự luyện ra đan dược rồi. Bố cảm thấy tố chất tôi tốt nên đưa tôi đến Ngọc Đỉnh Môn, kết quả năm mười lăm tuổi tôi đã trở thành đệ tử có thiên tài nhất của Ngọc Đỉnh Môn”.
Ngô Bình cười nói: “Khâm phục, xem ra cô bẩm sinh đã có tố chất luyện đan”.
Lạc Ngưng Đan: “Thế thì đã sao, tôi nỗ lực tu hành, nhưng không thể sống lâu được”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Lạc đan sư, tôi có hiểu biết sơ về y thuật, chắc có thể giúp cô chẩn trị”.
Tuy Lạc Ngưng Đan hơi xấu nhưng đôi mắt thì sáng long lanh, cô ấy hỏi: “Thật sao?”
Ngô Bình cười: “Cô không tin tôi à?”
Lạc Ngưng Đan: “Tất nhiên là tin rồi, trình độ luyện đan của anh hơn tôi, nếu tôi không tin anh thì không còn ai trên đời đáng để tin nữa rồi”.
Ngô Bình: “Nếu tin thì để tôi chẩn trị cho cô”.
Lạc Ngưng Đan khom người thật sâu vái Ngô Bình: “Làm phiền anh Ngô rồi”.
Hai người ngồi trong phòng khách nhỏ của nhà trúc, Ngô Bình quan sát một hồi phát hiện nguyên thần của Lạc Ngưng Đan bị vấy bẩn, mà nguyên thần sẽ làm ảnh hưởng tới cơ thể.
Anh tiếp tục quan sát, phát hiện trong nguyên thần của Lạc Ngưng Đan là một dấu ấn sinh mệnh không hề tầm thường. Nói cách khác, Lạc Ngưng Đan này không hề đơn giản, cô ấy là người chuyển thế trùng tu. Chỉ là dấu ấn sinh mệnh của cô ấy đã bị người ta động tay động chân khiến cô ấy không thể khôi phục ký ức được. Nhưng dù là vậy, cô ấy vẫn trời sinh tuệ căn, thông minh tuyệt đỉnh.
Nhìn rõ được nguyên nhân, Ngô Bình nói: “Cô Lạc, tôi có thể chữa trị cho cô, nhưng cô phải đồng ý với tôi một điều kiện”.
Lạc Ngưng Đan cười nói: “Được, anh cứ nói”.
Ngô Bình: “Tôi chữa trị được cho cô thì cô phải rời khỏi Thiên Đạo Môn, tới tông môn của tôi làm đan sư”.
Lạc Ngưng Đan hơi sững người: “Vì sao? Kỹ thuật luyện đan của anh Ngô hơn tôi nhiều, có anh ở đó chẳng phải tôi dư thừa sao?”
Ngô Bình cười nói: “Thế thì chưa chắc, sau này trình độ luyện đan của cô chắc là sẽ cao hơn cả tôi đấy”.
Sau một thoáng im lặng, Lạc Ngưng Đan nói: “Khi trước tôi đã giao hẹn sẽ ở lại Thiên Đạo Môn năm năm, năm năm sau mới quyết định đi hay ở. Thật ra lúc đó tôi cảm thấy mình không sống được mấy lần năm năm nữa, thế nên mới đồng ý giao hẹn này. Nhưng nếu anh Ngô có thể chữa khỏi cho tôi thì tôi sẽ rời khỏi Thiên Đạo Môn sau khi hết kỳ hạn năm năm”.
Ngô Bình: “Còn bao lâu nữa?”
Lạc Ngưng Đan: “Một tháng rưỡi”.