Hoàng Lập Phi im lặng một lúc, nói: “Hoàng sư đệ, đệ lấy ‘Luyện Yêu tháp’ ra đây đi”.
Hoàng Lập Phi hít sâu một hơi: “Sư huynh, huynh muốn thả Yêu Hoàng ra sao?”
Tiền Đãng Vân cười lạnh: “Ta muốn xem thử hắn có thể giết được Yêu Hoàng không!”
Nhan Duyệt nghe nói họ muốn thả Yêu Hoàng ra, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng nói: “Đại sư huynh, Yêu Hoàng mặc dù bị trấn áp đã nhiều năm, nhưng thực lực của nó vẫn rất đáng sợ, nếu như có chuyện gì xảy ra, e là chúng ta không thể ăn nói với Trảm Yêu Các được…”
Tiền Đãng Vân cười lạnh, nói: “Nhan sư muội, đến lúc đó ta sẽ nói Luyện Ma tháp bị Côn Luân Kiếm Cung trộm đi, muội nghĩ Trảm Yêu Các tin ta hay tin bọn họ?”
“Nhưng…”, Nhan Duyệt còn muốn nói cái gì, lại bị Tiền Đãng Vân cắt ngang.
“Được, sư muội, nếu như không muốn tham gia, vậy liền đứng ngoài xem kịch hay đi”.
Ở phía bên kia, Ngô Bình đã giết con quái vật cuối cùng, các tu sĩ của Linh Xuyên tiến lên để bày tỏ lòng biết ơn. Nếu không phải lần này Ngô Bình ra tay, bọn họ căn bản không giữ được địa bàn của mình, bất kể là tu sĩ bên mình hay là dân chúng địa phương đều sẽ thương vong không ít.
Ngô Bình: “Mọi người không cần khách sáo, Côn Luân Kiếm Cung trấn giữ Linh Xuyên, bổn phận chính là bảo vệ nơi đây và mang lại lợi ích cho mọi người”.
Rất hiếm khi các tu sĩ gặp nhau, vì vậy họ đã đến một ngọn núi gần đó và trò chuyện một lúc.
Hoàng Lập Phi nhanh chóng mang đến một tháp nhỏ màu đen, Tiền Đãng Vân cầm lấy tháp đen và nói: “Tiền bối trong tháp, vãn bối sẽ lập tức thả người ra. Phía trước là Linh Xuyên, có hàng chục tỷ người sống, người có thể thoái mái ăn”.
Tòa tháp nhỏ màu đen rung động, một giọng nói truyền ra: “Tại sao lại thả ta đi?”
Tiền Đãng Vân: “Tiền bối đã bị mắc kẹt trong tháp hàng trăm năm, tôi nghĩ đã đến lúc để người ra ngoài”.
“Được! Thả ta ra!”
Tiền Đãng Vân niệm chú, lật ngược tòa tháp nhỏ, một luồng khí đen bay ra, biến thành một con rắn khổng lồ. Con rắn này dài hàng vạn mét, có khí thế đáng kinh ngạc, đôi mắt to như những ngôi nhà, khí thế kinh người.
Tiền Đãng Vân và những người khác liên tục rút lui, hắn nói: “Tiền bối, có vô số người sống ở phía trước, người hãy đi và thưởng thức chúng”.
Xà Yêu lạnh lùng nói: “Tiểu bối, nếu ngươi dám có mưu đồ gì với ta, ta sẽ ăn tươi nuốt sống ngươi!”
Ngô Bình đang nói chuyện với một vài tu sĩ thì đột nhiên cảm thấy một luồng yêu khí kinh người từ phía tây truyền đến, ngẩng đầu lên thì thấy một con yêu xà khổng lồ dài hàng vạn mét đang cưỡi trên luồng khí đen đang lao tới. Nó có một khuôn mặt hung dữ, có vẻ như nó đang rất đói, nó đang tìm kiếm thức ăn có máu. Không còn nghi ngờ gì nữa, những người dân vô tội ở Linh Xuyên sẽ trở thành món ăn ngon của nó.
“Trời ạ! Yêu khí mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ là Yêu Hoàng?”. Các tu sĩ đều kinh ngạc thốt lên. Thực lực của Yêu Hoàng không thua gì Đại La Kim Tiên, không có ai ở đây là đối thủ của nó.
Ngô Bình hét to: “Yêu nghiệt to gan, nhanh chóng rút lui, nếu không ta sẽ giết ngươi!”
Con xà yêu phát ra một tiếng kêu dài, thanh âm rung trời, nó căn bản không thèm để ý tới Ngô Bình, tiếp tục thúc giục đám mây đen đánh tới, chuẩn bị đáp xuống đất ăn tươi nuốt sống mọi người.
Ngô Bình vô cùng tức giận, anh tung một cú nhảy trong không trung, biến thành một người khổng lồ cao hàng chục nghìn mét. Sau khi luyện hóa ý nghĩa Thiên Tượng vào trong cơ thể, anh có thể thi triển rất nhiều phép biến hóa, lập tức hóa thành một con rồng lớn dài hàng chục nghìn mét, lao thẳng về phía xà yêu.
Nhìn thấy thế trận này, con xà yêu vô cùng kinh hãi, nó có thể cảm nhận được khí tức đáng sợ xung quanh Ngô Bình, đủ để uy hiếp tính mạng của nó.