Con xà yêu rất thông minh, nó đưa ra quyết định dứt khoát, quay đầu bỏ chạy, chạy trốn về hướng ngược lại.

Ngô Bình không ngừng đuổi theo, xà yêu giật mình, dùng thần niệm gửi tin: “Ta đổi chỗ, đừng đuổi theo ta”.

Ngô Bình cười lạnh: “Thả ngươi đi cũng được, nói cho ta biết ai phái ngươi tới đây”.

Xà yêu hét lớn: “Là mấy tên nhóc của Trảm Yêu Các, thảo nào bọn họ lại thả ta, bọn họ muốn mượn tay ngươi diệt trừ ta, chết tiệt, ta sẽ không tha cho bọn họ!”

Xà yêu chạy trốn rất nhanh, rất nhanh đã tới phía Xuyên Tây. Phía trước không xa, Tiền Đãng Vân và những người khác đang chờ đợi tin tức, họ ngạc nhiên khi thấy con xà yêu đã rời đi mà còn quay trở lại. Tuy nhiên, khi họ nhìn thấy con rồng khổng lồ đằng sau con xà yêu, vẻ mặt của họ đều thay đổi.

“Rồng lớn ở đâu ra vậy?”. Hoàng Lập Phi hét lên, sau đó quay người chuẩn bị chạy trốn.

Tuy nhiên, đã quá muộn, con rắn khổng lồ đã đến ngay lập tức và nó há miệng tạo ra một lực hút kinh hoàng, nhóm người bị hút vào bụng con rắn. Vì Nhan Duyệt không muốn tham gia nên đứng ở xa, vì vậy đã trốn thoát mà không hề hấn gì.

Sau khi ăn thịt những người này, xà yêu còn muốn chạy trốn, nhưng Ngô Bình đã đuổi kịp nó, hai móng vuốt rồng hung hãn tóm lấy nó. Móng vuốt của rồng cực kỳ sắc bén, một nhát đâm xuyên qua vảy rắn, đâm sâu vào máu thịt, khiến xà yêu kêu lên đau đớn.

“Thượng tiên, tha mạng! Tiểu yêu không dám!”

Ngô Bình cười lạnh: “Vừa rồi còn muốn ăn thịt người, hiện tại lại nói không dám?”

Xà yêu kêu lên: “Tiểu yêu biết sai rồi, ta vừa được thả ra, trong bụng ta không có đồ ăn, ta chỉ muốn tìm đồ ăn”.

Ngô Bình đã quay lại cơ thể thật của mình, nhưng anh vẫn cao hàng vạn mét. Anh dùng một tay véo vào bảy tấc của con xà yêu, lạnh lùng nói: “Ngươi có phải là Yêu Hoàng bị Trảm Yêu Các bắt không?”

Xà yêu nói: “Đúng vậy. Tiểu yêu đã từng là Yêu Hoàng, nhưng Luyện Yêu tháp vô cùng lợi hại, ta ở trong đó mấy trăm năm, tu vi cũng giảm xuống, cùng lắm chỉ tính là một nửa Yêu Hoàng”.

Ngô Bình cẩn thận quan sát, phát hiện yêu cốt của xà yêu rất lợi hại, chắc chắn phải có chút lai lịch, nói: “Không giết ngươi cũng không sao, về sau hãy trông nom nhà của ta, nếu như ngươi có ý đồ bất chính, ta lập tức giết ngươi!”

Vừa nghe nói không cần chết, xà yêu vội vàng nói: “Tiểu yêu bằng lòng, tiểu yêu từ nay về sau sẽ hầu hạ thượng tiên, bái kiến chủ nhân!”

Nhan Duyệt ở đằng xa đã chết lặng, một lúc lâu không thể nói nên lời. Mãi cho đến khi Ngô Bình nhìn sang, Nhan Duyệt mới nói: “Lý cung chủ, con xà yêu này đã ăn đại sư huynh”.

Ngô Bình đương nhiên nhìn thấy, anh cũng cố tình không ngăn cản, đám người này cố ý thả xà yêu ăn thịt người vô tội, chết cũng không hết tội!

Anh lạnh lùng nói: “Cô Nhan, cô và họ cũng là đồng phạm phải không?”

Nhan Duyệt vội vàng xua tay: “Lý cung chủ, tôi không hề tham gia, vị xà tiền bối này có thể làm chứng”.

Xà yêu đáp: “Chủ nhân, cô gái này quả thực luôn đứng phía xa, không tham gia”.

Ngô Bình thu nhỏ hình người, xà yêu cũng biến thành một con rắn nhỏ, ngoan ngoãn cuộn tròn trên cánh tay Ngô Bình. Anh đến cạnh Nhan Duyệt, hỏi: “Mấy người này vì sao muốn thả yêu quái vào Linh Xuyên? Mấy trăm yêu quái lúc trước cũng do họ thả đúng không?”

Nhan Duyệt cúi đầu: “Lần trước Lý cung chủ chọc giận đại sư huynh, đại sư huynh lòng dạ hẹp hòi, muốn làm thế để báo thù Côn Luân Kiếm Cung”.

Ngô Bình hừ lạnh: “Tên đáng chết! Muốn đánh nhau có thể đường đường chính chính đến tìm tôi, vì sao lại phải dùng thủ đoạn hèn hạ như thế!”

Nhan Duyệt khẽ thở dài: “Họ đều chết rồi, cũng coi như đền tội”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play