“Phải”.

Ngô Bình buông tay: “Mang người của anh cút ra ngoài, để tôi gặp lại anh, anh sẽ chết rất thảm đấy”.

Người này nhanh chóng đưa các binh sĩ rời khỏi khu vực đảo.

Ngô Bình cũng biết rằng nơi này không còn an toàn nữa, vì vậy anh đã mang theo mọi người đến Linh Xuyên và ổn định cuộc sống cho họ.

Ngay khi trở lại Linh Xuyên, Ngô Bình đã nhận được một tin tức khiến anh tức giận, mười lăm đệ tử Kiếm Cung đã bị một nhóm quái vật tấn công khi họ đang xuống núi để luyện tập, chín người trong số họ đã bị giết và bị thương.

Khi nhận được tin, anh đã nhanh chóng đến thăm những người bị thương và hỏi về tình hình một cách chi tiết.

Hóa ra hôm đó có cả mười nấy người đi làm nhiệm vụ cho môn phái. Trên một ngọn núi ở Xuyên Tây, có một con quái vật không mấy mạnh mẽ đã thoắt ẩn thoắt hiện và giết hại rất nhiều người dân vô tội, họ được lệnh phải tiêu diệt nó.

Những đệ tử này tu vi cũng không yếu, nếu cùng nhau tấn công, muốn giết một con yêu quái không quá mạnh cũng không khó.

Tuy nhiên, khi họ tìm thấy con quái vật, lại có hơn chục con quái vật mạnh mẽ xuất hiện xung quanh họ, họ không phải là đối thủ của chúng, nhanh chóng phải chịu thương vong nặng nề.

Ngô Bình hỏi rất cẩn thận, sau khi nghe xong, anh đã chữa trị cho một số người và khiến họ hồi phục tốt.

Cùng ngày hôm đó, vào lúc chạng vạng tối, một số đệ tử đến báo cáo rằng một số lượng lớn quái vật đã xuất hiện ở nhiều nơi trong Linh Xuyên, tấn công và giết người khắp nơi.

Ngô Bình vô cùng tức giận, thần niệm của anh bao trùm Linh Xuyên, xác định vị trí của tất cả quái vật ngay lập tức. Một giây sau, anh xuất hiện ở trước mặt một con yêu hồ, dùng bàn tay to nắm lấy cổ nó, gằn giọng hỏi: “Ai phái ngươi tới đây?”

Hồ yêu kinh hãi, thực lực của nó không thua gì Chân Tiên, nó không ngờ mình lại bị bắt mà không còn sức phản kháng, vội vàng nói: “Không có ai ra lệnh…”

“Rắc rắc!”

Ngô Bình trực tiếp bẻ cổ nó và ném vào lò luyện Minh Thần để luyện hóa.

Ngay sau đó, anh bắt được con quái vật thứ hai và tiếp tục tra hỏi nó.

Khắp Linh Xuyên, hàng trăm con quái vật đã bị Ngô Bình giết sạch và luyện hóa trong vòng nửa tiếng, nhưng anh vẫn chưa hỏi ra được gì.

Lúc này, tại một ngọn núi hoang phía Tây Linh Xuyên, một người đàn ông chắp tay đứng đó. Phía sau người đó có một nam một nữ.

Nếu Ngô Bình nhìn thấy ba người này chắc chắn sẽ nhận ra ngay, họ chính là đại sư huynh và cả nữ tu tên Nhan Duyệt của Trảm Yêu Các.

Nam tu còn lại tên Hoàng Lập Phi, gã nói: “Đại sư huynh, chúng ta thả năm trăm yêu quái ra chắc chắn sẽ khiến Côn Luân Kiếm Cung rối tung, ít nhất cũng phải mất nửa năm mới xử lý xong đám quái vật này”.

Nhan Duyệt hơi buồn phiền, nói: “Đại sư huynh. Chúng ta cũng không có ân oán lớn với Côn Luân Kiếm Cung, thả ra mấy trăm con yêu quái làm hại biết bao nhiêu người dân, làm thế này có phải là hơi…”

Hoàng Lập Phi sầm mặt xuống: “Sư muội, muội đang nói gì thế? Đại sư huynh làm thế là vì đòi lại thể diện cho Trảm Yêu Các chúng ta mà? Hừ, phải dạy cho tên Lý Huyền Bình đó một bài học!”

Ngay lúc này một tu sĩ vội vã bay tới, kẻ đó kinh hãi nói: “Đại sư huynh, tên Lý Huyền Bình kia mạnh quá, nửa tiếng đã chém sạch tất cả yêu quái!”

“Cái gì?”, đại sư huynh Tiền Đãng Vân kinh ngạc, bởi vì yêu thú hắn thả ra rất mạnh, số lượng cũng nhiều, hơn nữa phân tán khắp nơi, sao kẻ đó có thể giết sạch trong vòng nửa tiếng được?

Hoàng Lập Phi khẽ biến sắc, nói: “Đại sư huynh, xem ra thực lực người này vượt xa dự đoán của chúng ta. Làm sao bây giờ, chẳng lẽ không có cách nào đối phó hắn sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play