Ngô Bình đánh giá bảy người còn lại, có ba nữ bốn nam, cả đám đều rất kiêu ngạo, nhìn anh bằng nửa con mắt. Điều này cũng khó trách vì cả bảy người này đều là đệ tử cấp cao, chỉ mình anh là đệ tử cấp thấp. Ngô Bình cũng chẳng buồn để ý tới họ, mà một mình đứng một bên.

Sau khi nói xong một tràng dài, Chu Duyên Niên liền dẫn mọi người tới nơi thử luyện.

Bay trên không chừng hơn hai canh giờ, trước mặt họ liền xuất hiện một ngọn núi lớn bị bao phủ bởi sương mù dày đặc. Khi tới chân núi, Chu Duyên Niên cất lời: “Trước mặt chính là nơi thử luyện, các cô các cậu có thể vào đó. Nhớ kỹ lời ta, đồng môn phải giúp đỡ lẫn nhau, như vậy mới có thể nâng cao tỉ lệ sống sót”.

Tám người sóng vai bước vào làn sương mù dày đặc và cuồn cuộn, biến mất khỏi tầm mắt của Chu Duyên Niên.

Đi thêm một đoạn, trong bảy người có một nam tu đột nhiên đứng khựng lại, nhìn chằm chằm Ngô Bình rồi cất lời: “Đệ tử cấp thấp, cậu tên gì?”

Đối phương xẵng giọng hỏi câu này, tỏ ra cực kỳ coi thường Ngô Bình.

Ngô Bình cũng không để ý, chỉ đáp: “Lý Huyền Bình”.

Người này nói: “Cậu là người địa vị thấp nhất, tu vi kém nhất trong chúng ta, thế nên phải phục tùng mệnh lệnh của bọn tôi, hiểu chưa hả?”

Ngô Bình: “Ngọc Hoàng Tông từ khi nào đã quy định đệ tử cấp thấp nhất định phải phục tùng đệ tử cấp cao?”

Người này nghe Ngô Bình lại dám cãi lại thì nổi giận: “Ranh con, ngứa đòn rồi phải không?”

Hắn ta lập tức đi qua, nâng tay định tát Ngô Bình.

Ngô Bình cười lạnh một tiếng, ra tay sau nhưng cú tát lại đến trước, anh thẳng tay tát người kia bay xa cả mấy chục mét, sau khi rơi xuống đất thất khiếu đều chảy máu, cũng không biết còn sống hay chết.

Đánh bay người, Ngô Bình nói: “Các người còn thấy tôi không thuận mắt không?”

Cả sân tĩnh mịch như tờ, sáu người còn lại đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không ngờ, người mới này lại mạnh như vậy!

Một nữ đệ tử đi đến, vẻ ngoài xinh đẹp, cô ta cười nói: “Sư huynh Lý, không ngờ thực lực anh mạnh đến vậy. Ha ha, Triệu Truyền Tân là một tên mù, có mắt không thấy cao thủ”.

Đánh kẻ chạy đi không đánh kẻ chạy lại, Ngô Bình nói: “Mọi người có thể đi theo tôi, cũng có thể tự mình đi”.

Nữ đệ tử này lập tức nói: “Đương nhiên chúng tôi theo sư huynh Lý rồi. Sư huynh, tôi tên Lý Đại Nhi”.

Ngô Bình không có ấn tượng tốt với mấy người này, anh vốn muốn đi một mình, nhưng nghĩ có lẽ bọn họ biết nhiều về khu rèn luyện hơn, bèn quyết định vẫn nên cùng nhau hành động.

Không quan tâm đ ến người đàn ông hôn mê kia, bảy người tiếp tục đi một đoạn, anh hỏi: “Nơi này đã là khu rèn luyện rồi sao?”

Lý Đại Nhi nói: “Sư huynh, nơi này là vùng ven, không có thứ gì hay ho. Đi vào trong thêm mười mấy dặm nữa, mới là khu rèn luyện thực sự”.

Ngô Bình: “Cô từng đến đây rồi?”

Lý Đại Nhi cười nói: “Tôi là lần thứ ba đến”.

Quả nhiên, lại đi thêm mười mấy dặm, cảnh vật xung quanh đột nhiên trở nên khác thường. Trong không khí, tựa như cũng ẩn chứa bầu không khí quỷ dị.

“Nơi này, hình như khác với bên ngoài”. Anh nói.

Một nam tu nói: “Sư huynh, người ở khu rèn luyện, thân thể đều sẽ có biến dị, cho nên chúng ta không thể ở lại quá lâu, nếu không sẽ biến thành quái vật”.

Ngô Bình chợt giật mình trong lòng: “Biến thành quái vật?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play