Nam tu gật đầu: “Đúng vậy. Trong lịch sử, có rất nhiều người bởi vì ở lại quá lâu nên đã biến thành quái vật. Mà nguy hiểm lớn nhất của khu rèn luyện cũng đến từ nhóm tu sĩ loài người biến thành quái vật”.

Lý Đại Nhi nói: “Có vài người là thân thể dị biến, cũng có vài người là nguyên thần hoặc pháp thuật dị biến, biến hóa kiểu nào cũng có, sư huynh nhất định phải cẩn thận”.

Ngay lúc này, Ngô Bình cảm nhận được một luồng năng lượng từ trong tế bào chầm chậm tuôn ra, trong năng lượng này còn có một vài thông tin, thoáng chốc đã được anh đọc thấu.

Thông tin này, chính là liên quan đến khu rèn luyện, sau khi đọc xong thông tin, anh mới biết được tác dụng của khu rèn luyện.

Trong khu rèn luyện, bày bố rất nhiều trận pháp thần kỳ, khiến sinh vật bên trong đều tăng tốc tiến hóa, tốc độ tiến hóa ước chừng nhanh gấp vạn lần so với tốc độ bình thường.

Chuyện này khiến cho nhưng tu sĩ không đủ sức tự khống chế một khi ở nơi này quá lâu sẽ xảy ra dị biến, những dị biến này, có khả năng xảy ra trên thân thể, cũng có khả năng xảy ra trên tinh thần.

Đương nhiên, nếu có thể khống chế được tiến hóa, thì sẽ có được lợi ích rất lớn. Truyền thừa Ngọc Hoàng để lại cho anh nói cho anh biết, sở dĩ Thần Tộc lớn mạnh, chính là vì đi đúng đường tiến hóa, mỗi một lĩnh vực đều tiến hóa ra từng năng lực mạnh mẽ.

Nếu loài người cũng có thể chọn phương hướng tiến hóa, thì trên lý thuyết cũng sẽ xuất hiện nhiều cao thủ.

Lúc này, Lý Đại Nhi nói: “Sư huynh, phía trước có một khu rừng, bên trong có không ít thứ hay ho, chúng ta có cần đi xem xem không?”

Ngô Bình nói: “Được”.

Đi chừng mười mấy phút, quả nhiên nhìn thấy một khu rừng âm u, có thể thấy được, trong rừng có rất nhiều hài cốt, không biết đã có bao nhiêu sinh linh chết đi.

Lý Đại Nhi nói: “Sư huynh, bên trong nghe nói có mấy món bảo bối, nhưng thực lực chúng ta rất yếu, không dám đi vào tìm”.

Ngô Bình: “Mọi người cứ đợi ở bên ngoài”. Nói xong, anh bèn đi vào trong.

Khi nhìn thấy Ngô Bình biến mất, mấy người Lý Đại Nhi mới thở phào một hơi, cô ta nói: “Đây là một trong những nơi nguy hiểm nhất của khu rèn luyện, chắc hắn ta sẽ chết bên trong thôi nhỉ?”

Một nam tu lên tiếng: “Dù sao chúng ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của trưởng lão Chu, đi về thôi, về phục mệnh!”

Mấy người này không dám ở lại khu rèn luyện quá lâu, lập tức xoay thân rời đi. Nhưng đang định đi thì xung quanh vang lên từng tiếng gầm nhẹ, mười mấy quái vật hình dáng như người, đôi mắt đỏ thẫm bỗng xuất hiện, bọn họ có tám chân giống như nhện vậy, hai tay bị dị biến thành hai lưỡi đao bằng xương sắc bén, ánh mắt vô cùng hung tàn.

“Người nhện!”, Lý Đại Nhi thét một tiếng: “Chạy mau!”

Không còn đường lui, đám người chỉ có thể bất chấp mọi thứ, chạy vào trong rừng sâu, những quái vật này ở xung quanh ven bìa rừng, cũng không có ai dám tiến vào.

Ngô Bình sau khi tiến vào rừng không lâu thì cảm nhận được điểm kỳ lạ. Xung quanh cứ vang lên âm thanh kỳ quái, hơn nữa càng lúc càng gần.

“Ha ha…”

Đột nhiên, tiếng cười của một cô gái bỗng vang lên sau lưng anh.

Anh xoay lại thì thấy một cô gái xinh đẹp, dáng người thon thả, mặc chiếc váy trắng, đang cười với anh. Không đúng, đôi chân cô gái này đã biến thành gỗ rồi, dưới chân có vô số rễ cây đỏ như máu đang chuyển động. Mỗi bước đi của cô ấy, rễ cây dưới chân sẽ xuyên vào mặt đất.

Cô gái nói: “Công tử, tôi đẹp không?”

Ngô Bình nhìn chân cô ấy, nói: “Tôi thích chân dài và trắng nõn, cô có sao?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play