Anh không nói dối, lúc anh tiếp nhận truyền thừa quả thật không hề cảm nhận được gì cả.

Chu Ngọc Nhan hơi lộ vẻ thất vọng, nói: “Nghe đồn những người nhận được truyền thừa sẽ cảm thấy thân thể rất đau đớn. Xem ra anh không nhận được truyền thừa gì rồi”.

Ngô Bình cười: “Đều có số cả, không nhắc tới nó nữa”.

Chu Ngọc Nhan: “Tôi thấy vẫn nên tới nơi thử luyện thì hơn, để thử vận may xem sao”.

Ngô Bình: “Tính sau đi”.

Ngồi được một lát, thấy vẫn còn sớm nên anh liền đi tới Ngọc Hoàng tông một chuyến.

Anh quay về nơi ở của mình thì có một trưởng lão tên Chu Duyên Niên tới tìm: “Trưởng lão Viên bảo tôi tới hỏi thăm, có phải cậu mới tới điện Ngọc Hoàng không?”

Ngô Bình thở dài, đáp: “Đến rồi”.

“Có thu hoạch gì không?”, anh ta tiếp tục hỏi.

Ngô Bình: “Không có, vừa mới vào thì bị một luồng sức mạnh đẩy ra ngoài”.

Tất nhiên anh sẽ không nói thật, vì dù sao vị trưởng lão họ Viên kia cũng không ưa thích gì anh.

Chu Duyên Niên cười nói: “Đừng nhụt chí, phần lớn mọi người đều vậy mà”.

Sau khi hỏi đáp vài lời, Chu Duyên Niên liền rời đi, tới gặp Viên Diệu Chân.

Lúc này, Viên Diệu Chân đang ngồi ngay ngắn trong điện cùng một vài vị trưởng lão của tông môn. Chu Duyên Niên tiến vào rồi cất lời: “Trưởng lão Viên, đệ tử mới tới kia đã tới điện Ngọc Hoàng rồi. Đúng như ông dự đoán, cậu ta không nhận được gì hết”.

Viên Diệu Chân: “Trên người cậu ta có thay đổi gì so với lần trước không?”

Chu Duyên Niên: “Không thay đổi gì hết”.

Viên Diệu Chân cười lạnh: “Thiên tài gì đã sao? Không nhận được truyền thừa của Ngọc Hoàng, trong mắt ta chẳng là cái thá gì hết!”

Chu Duyên Niên: “Trưởng lão Viên, vậy nên xử lý kẻ này thế nào ạ?”

Viên Diệu Chân: “Chẳng phải cậu ta còn chưa thử luyện đấy sao? Ngươi dẫn cậu ta tới nơi thử luyện đi”.

Chu Duyên Niên nở nụ cười: “Hiểu rồi ạ”.

Ngô Bình vừa ngâm cho mình một chén trà thì Chu Duyên Niên lại tới, anh ta nói: “Thử luyện của Ngọc Hoàng tông bình thường đều do một nhóm người cùng thực hiện, làm vậy sẽ giúp giảm bớt nguy hiểm. Lý Huyền Bình, cậu muốn thử không?”

Ngô Bình: “Tôi đang chuẩn bị cho việc thử luyện, có thể tham gia”.

Chu Duyên Niên: “Được, một canh giờ sau xuất phát, cậu chuẩn bị đi. Lúc đó tôi sẽ tới gọi cậu”.

Thấy anh ta rời khỏi, Ngô Bình liền lặng lẽ đi vào đại điện của Dương Thiên Hóa.

Anh vừa xuất hiện thì Dương Thiên Hóa đã cười hỏi: “Cậu có thu hoạch gì không?”

Ngô Bình: “Tôi tới điện Ngọc Hoàng rồi”.

Mắt Dương Thiên Hóa sáng lên: “Ồ, vậy cậu có thu hoạch gì không?”

Ngô Bình không đáp thẳng, chỉ nói là: “Hiện giờ ta vẫn chưa thể chữa trị cho ông, thế nhưng ông cùng đừng quá lo lắng, trong vòng một, hai năm nữa ta sẽ lại tới”.

Dương Thiên Hóa cười nói: “Được, lão phu chờ cậu ở đây”.

Nửa canh giờ sau, Chu Duyên Niên đi tới sân viện của Ngô Bình. Tiếp đó, anh đi theo anh ta vào một sân viện rất lớn, trong đó đã có bảy tu sĩ.

Chu Duyên Niên nói: “Tám người các cô cậu chung nhóm, cùng tiến về nơi thử luyện. Hiện giờ ta sẽ nói qua về quy tắc…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play