Bạch Nam Sinh: “Toàn bọn dân đen thấp hèn thì chết vài đứa có làm sao? Cậu là khách tu, cũng coi như có địa vị cao quý ở Thiên Ngoại Thiên, thế mà lại vì lũ dân đen mà giết con trai tôi!”

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Với tôi thì ông mới là dân đen thấp hèn, là đồ đáng chết!”

Vù!

Dứt lời, anh phi thanh kiếm đi, nó mang kiếm ý bức người tấn công Bạch Nam Sinh.

Ông ta định né, nhưng tinh thần đã bị kiếm ý của Ngô Bình khoá chặt nên không thể cử động.

Phập!

Thanh kiếm đâm xuyên qua mi tâm của Bạch Nam Sinh, toàn thân ông ta cứng đờ, mắt trợn ngược với vẻ khó tin.

Bạch Nam Sinh chết rồi, những người khác lập tức giải tán, không một ai dám ở lại trả thù.

Ngô Bình lục tìm trong người hai thi thể thì thấy có một cái nhẫn trữ đồ nên cười nói: “Đồ tốt! Có nó thì tiện hơn nhiều rồi”.

Anh mở nhẫn ra thì thấy bên trong có khá nhiều đồ, tránh lãng phí nên anh đã lục tìm hết trên người các thi thể rồi lấy hết những thứ đáng giá đi.

Sau đó, anh cùng Chu Ngọc Nhan xuống núi rồi đi tới thành Thanh Giang.

Thành này có khoảng triệu dân nên cũng khá lớn, vừa vào đây, Ngô Bình đã bỏ hết những thứ vừa lấy được ra, sau đó chọn những thứ không dùng đến để mang đi đổi thành vàng.

Hai người kiếm chỗ trọ trước, sau đó ăn uống nghỉ ngơi qua loa rồi hôm sau mới đến Dịch Quán báo danh.

Tối đến, Ngô Bình tiếp tục đả thông linh khiếu, khi tu luyện, anh phát hiện đả thông linh khiếu hoặc thần khiếu ở Thiên Ngoại Thiên thì tinh thần và cơ thể sẽ có sự biến đổi rất lớn, hơn nữa đây đều là những sự thay đổi có lợi.

Anh tu luyện một lát thì tiểu nhị mang rượu và đồ ăn vào phòng, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.

Ngô Bình ăn như hổ đói, sau đó con gọi tiểu nhị mang thêm đồ vào.

Chu Ngọc Nhan vui vẻ cười nói: “Anh Lý ăn ngon thật đấy, chứng tỏ tiến độ tu luyện rất tốt”.

Ngô Bình: “Chủ yếu vì năng lượng trong những đồ ăn này quá ít nên tôi đành phải ăn nhiều thôi”.

Chu Ngọc Nhan: “Ừm, lát nữa chúng ta sẽ đi mua ít linh thạch về dùng”.

Ngô Bình: “Linh thạch ư? Ngọc Nhan, linh thạch ở đây bán thế nào? Mua bằng vàng à?”

Chu Ngọc Nhan: “Một viên linh thạch bình thường có giá ba nghìn”.

Ngô Bình: “Đắt phết nhỉ!”

Chu Ngọc Nhan: “Nhưng linh thạch có thể giúp anh tu luyện, còn vàng thì không”.

Ngô Bình: “Tôi có vài chục nghìn lượng vàng thôi, thế thì cũng không mua được bao nhiêu”.

Chu Ngọc Nhan cười nói: “Đừng bảo anh tưởng linh thạch ở đây giống Khuyên giới đây nhé?”

Ngô Bình ngẩn ra: “Ơ thế hoá ra khác à?”

Chu Ngọc Nhan: “Đương nhiên, linh thạch ở đây quý hơn Khuyên giới nhiều, cứ đi đi rồi anh sẽ biết”.

Ăn uống xong, hai người chuẩn bị qua một chút rồi đến con phố sầm uất nhất của thành Thanh Giang có tên là phố Kim Thuỷ. Nơi họ trọ cách con phố này không xa nên chỉ vài bước là tới.

Tại đây, người đông như biển, hai bên đường có đủ mọi sạp hàng, tạo thành một khung cảnh rất náo nhiệt.

Họ đi hoà vào dòng người, Chu Ngọc Nhan chỉ vào một cửa hàng ở phía bên trái rồi nói: “Ở đó bán linh thạch, chúng ta vào xem đi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play