Hai người đi vào trong thì thấy ở đây không quá đông khách, cả một cửa hàng rộng vài nghìn mét vuông mà chỉ có hơn chục khách hàng.
Một người đi tới rồi lịch sự hỏi: “Hai vị muốn mua gì ạ?”
Chu Ngọc Nhan: “Dẫn chúng tôi đi xem linh thạch”.
Người đó cười nói: “Vâng, mời hai vị đi theo tôi”.
Người này dẫn nhóm Ngô Bình lên tầng hai, ở đây bày đủ các loại linh thạch. Đúng như Chu Ngọc Nhan nói, linh thạch ở đây khác hẳn với linh thạch ở Khuyên giới.
Linh thạch ở Khuyên giới chỉ to cỡ bàn tay và được hình thành từ linh khí.
Nhưng linh thạch anh nhìn thấy bây giờ thì chỉ bé như ngón tay út, bên trong mỗi viên đều có một phù văn thiên nhiên, quanh phù văn có một luồng năng lượng kỳ lạ. Hiển nhiên phù văn này chỉ được sinh ra ở một nơi mà không bị khiếm khuyết thiên đạo.
Ngô Bình híp mắt lại nói: “Bảo sao trước đó, tôi cứ thấy linh khí có gì đó là lạ, ra là nó bị sai”.
Chu Ngọc Nhan: “Linh khí do trật tự đại đạo sinh ra, nếu trật tự này bị sai sót thì đương nhiên linh khí sinh ra cũng có vấn đề”.
Ngô Bình vội hỏi: “Viên linh thạch này bao nhiêu tiền?”
Người kia cười nói: “Thưa anh, đây là linh thạch bình thường, hai nghìn ba trăm lượng vàng một viên ạ”.
Ngô Bình: “Tôi mua năm viên”.
Người đó gật đầu: “Vâng, tôi sẽ đi gói lại cho anh ngay”.
Người đó đi tìm hộp gói linh thạch thì Ngô Bình hỏi Chu Ngọc Nhan: “Ở đây chỉ dùng vàng để mua bán thôi à?”
Chu Ngọc Nhan: “Thường chỉ người giàu mới dùng vàng thôi, các tu sĩ đều thích dùng linh thạch để giao dịch, còn thứ được dùng nhiều nhất là linh thạch bình thường”.
Ngô Bình: “Lạ thế nhỉ, hai tu sĩ Địa Tiên bị tôi giết trước đó chẳng có ít linh thạch nào trên người cả”.
Chu Ngọc Nhan cười nói: “Tuy họ là Địa Tiên, nhưng lại không thể hấp thu được năng lượng trong linh thạch”.
Ngô Bình: “Tại sao?”
“Khi vào về nhà trọ, anh thử luyện hoá linh thạch rồi hấp thu thì ắt biết”.
Mua linh thạch xong, Ngô Bình vừa ra ngoài thì đã nhìn thấy phía đối diện có hiệu thuốc, anh sáng mắt lên nói: “Ngọc Nhan, Thiên Ngoại Thiên có nhiều dược liệu không?”
Chu Ngọc Nhan: “Cũng khá nhiều đấy, nhưng thầy luyện đan ở đây thì ít lắm nên mọi người toàn mua dược liệu về ăn trực tiếp thôi”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Ăn trực tiếp ư?”
Chu Ngọc Nhan: “Không thì làm thế nào? Thầy luyện đan chỉ có ở các thế lực lớn đỉnh cấp thôi, người bình thường đến bã đan dược còn không được thấy nữa thì lấy đâu ra mà mua”.
Ngô Bình chớp mắt nói: “Chúng ta sang đó xem đi”.
Hai người đi vào hiệu thuốc, Ngô Bình thấy hầu hết dược liệu ở đây đều có cấp thấp, thường không dùng để luyện chế đan dược. Anh tìm mãi mới chọn được vài chục vị thuốc có thể dùng để luyện đn được. Cuối cùng khi thanh toán thì cũng không hết bao nhiêu tiền.
Mua dược liệu xong, Ngô Bình còn cần lò luyện đan nên hỏi: “Ngọc Nhan, ở đây có bán lò luyện đan không?”
Chu Ngọc Nhan lắc đầu: “Không, thầy luyện đan đều bị các thế lực lớn hốt hết đi rồi, nên đương nhiên việc chế tạo lò luyện cũng là điều cơ mật nhất, người ngoài có tiền cũng không mua được đâu”.
Dứt lời, cô ấy hỏi Ngô Bình: “Anh Lý, lẽ nào anh là thầy luyện đan à?”
Ngô Bình: “Ừ”.