Ngô Bình: “Hay đấy, thì ra vào thời Chân Nhân, họ đã nghiên cứu về thuật ám sát rồi”.
Chu Ngọc Nhan cười nói: “Nếu anh Lý thích thì tôi có thể dạy cho anh”.
Ngô Bình cười nói: “Được, lát người nhà họ Bạch lên núi, tôi sẽ thử uy lực của công pháp luôn”.
Chu Ngọc Nhan: “Tôi muốn truyền thụ công pháp cho anh là bởi chỉ có Chân Nhân mới có thể phát huy tối đa uy lực của Nguỵ Sát Kinh”.
Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Hoá ra cô biết rồi à”.
Chu Ngọc Nhan: “Tôi có mắt nhìn của sát thủ nên có gì là khó đâu”.
Hai người đi tới eo núi, Ngô Bình bắt vài con gà rừng để nướng ăn. Họ mới ăn được nửa bữa thì đã nghr thấy có tiếng bước chân dưới núi, đoán chừng phải tới cả trăm người.
Ngô Bình cười nói: “Người nhà họ Bạch đến rồi”.
Chu Ngọc Nhan: “Chúng ta vòng ra phía sau họ rồi tấn công ngược lại lũ dốt nát ấy”.
Ngô Bình cười nói: “Được thôi”.
Cứ thế, anh đã cùng phục kích với Chu Ngọc Nhan để tấn công nhà họ Bạch. Chỉ hơn 15 phút là họ đã hạ được cả trăm cao thủ.
Ngô Bình cũng nhân đó cảm nhận được sự đáng sợ của Nguỵ Sát Kinh. Bộ pháp và thuật ẩn hình của công pháp này có yêu cầu cực cao với thể chất. Ngày trước, Chu Ngọc Nhan vất vả lắm mới miễn cưỡng luyện đến trình độ nhập môn, nhưng Ngô Bình vừa luyện đã học được thành, loáng cái đã luyện thành thạo, thậm chí anh còn cải tiến nó theo kiến thức của mình.
Nhà họ Bạch đã có hơn chục cao thủ thiệt mạng, nhưng không thấy người tấn công đâu, các trưởng lão cảm thấy có gì đó sai sai. Vì thế, những người có tu vi thấp đều nhanh chóng xuống núi, ở lại chỉ toàn các cao thủ Nhân Tiên hoặc Địa Tiên.
Theo họ thấy thì Ngô Bình chỉ là một người mới đến, dù anh có giỏi đến mấy thì cũng không bằng Nhân Tiên được, vì thế không có gì đáng lo ngại.
Một người đàn ông mặc áo lam đi tới gần Ngô Bình rồi phóng thần niệm ra, nhưn lại không thể tìm thấy Chu Ngọc Nhan và anh. Cách mà hai người bọ dùng có thể trốn được thần niệm.
Đột nhiên có một bóng người bay từ phía bên trái đằng sau ra, người đàn ông áo lam hét lớn, giơ tay tấn công nhưng chỉ đánh vào không khí, ngay sau đó đã có một bàn tay đánh vào giữa lưng hắn.
Hự!
Lục phủ ngũ tạng của người đàn ông dập nát, hắn chết ngay tại chỗ.
Hạ xong Địa Tiên ấy, Ngô Bình nói: “Đúng là thực lực rất mạnh, nhưng vẫn không chịu được một đòn của mình”.
“To gan!”
Đột nhiên có mấy người lao từ phía xa tới.
Lần này, Ngô Bình không trốn nữa mà nhìn chằm chằm vào họ, sau đó nhặt một thanh kiếm ở dưới đất lên rồi nói với Chu Ngọc Nhan: “Thật ra kiếm pháp của tôi cũng khá lắm”.
Chu Ngọc Nhan mỉm cười rồi bước lùi lại.
Đám người kia nhanh chóng chạy lại gần, đi đầu là một Địa Tiên cầm đoản kiếm, ông ta nhìn thi thể dưới đất rồi tức giận nói: “Nhà họ Bạch tôi có thù gì với cậu mà cậu ra tay độc ác vậy hả?”
Ngô Bình nhìn gã rồi nói: “Ông là gì của nhà họ Bạch?”
Người đó: “Tôi là Bạch Nam Sinh – gia chủ của nhà họ Bạch”.
Ngô Bình híp mắt lại: “Cho người vào thôn làng tìm tôi rồi g iết chết ân nhân cứu mạng tôi, tất cả chuyện này đều do ông chỉ thị đúng không?”