Chu Ngọc Nhan: “Thành Thanh Giang có dịch quán. Huyền Bình, anh tới đó báo danh trước”.
Phu đánh xe nghe xong, vẻ mặt lập tức vô cùng cung kính: “Hoá ra hai vị là khách tu, thất lễ rồi”.
Ngô Bình: “Vất vả cho anh rồi. Đến nơi tôi xin tặng anh một trăm lượng vàng”.
Phu đánh xe mừng rơn, liên tục cảm ơn anh.
Đi được năm mươi dặm, trước mặt họ có một trạm gác. Một đám quan binh ở đó đang kiểm tra người đi đường.
Trông thấy rào chắn, Chu Ngọc Nhan nói: “Hình như trước kia không có rào chắn trên con đường này thì phải”.
Người đánh xe nói: “Chuyện là vậy, cách đây không lâu, nhà họ Bạch đã có khá nhiều người chết, các quan binh này đều là thuộc hạ của nhà họ, vì thế họ muốn điều tra mọi người qua lại”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình cười lạnh nói: “Nhà họ Bạch vẫn đang tìm tôi đây mà”.
Chu Ngọc Nhan: “Làm sao bây giờ? Mình có đi qua nữa không?”
Ngô Bình hỏi: “Thành Bạch Ngọc cách đây bao xa?”
Chu Ngọc Nhan ngẩn ra hỏi: “Anh định làm gì?”
Ngô Bình: “Cô chẳng bảo thành Bạch Ngọc chỉ có hai Địa Tiên còn gì? Nói thật thì giờ tôi đối đầu với Địa Tiên như hổ gặp dê ấy, tát phát đảm bảo chết ngay”.
Chu Ngọc Nhan: “Anh không thể dùng trình độ của Địa Tiên Khuyên giới để đánh giá về Địa Tiên ở Thiên Ngoại Thiên được. Vì được tu luyện đại đạo hoàn chỉnh nên Địa Tiên của Thiên Ngoại Thiên đều rất mạnh, hơn các Địa Tiên trong ấn tượng của anh nhiều”.
Ngô Bình: “Khi ở Khuyên giới, đến Chân Tiên tôi còn giết được thì Địa Tiên có là gì!”
Chu Ngọc Nhan hít vào một hơi lạnh rồi nói: “Thế thì siêu quá!”
Ngô Bình: “Vì thế thay vì bị truy sát, thà tôi đến thành Bạch Ngọc luôn, để xem nhà họ Bạch này hung ác đến cỡ nào”.
Chu Ngọc Nhan: “Nếu anh muốn vậy thì cũng không cần thiết đến thành Bạch Ngọc. Vì như vậy thì họ sẽ chiếm ưu thế về địa lý, tốt nhất là phá rào chắn luôn ở đây cho người nhà họ Bạch tự mò tới”.
Cô ấy nhìn quanh rồi chỉ vào một khu rừng rồi nói: “Vào đó đi, rừng là nơi dễ hạ các mục tiêu nhất”.
Ngô Bình cười nói: “Cô Chu có vẻ am hiểu cách ám sát quá nhỉ!”
Chu Ngọc Nhan cười nói: “Đó là điểm mạnh nhất của môn phái tôi mà”.
“Bảo sao”.
Xe ngựa đi tới rào chắn, có hai người bước ra rồi trầm giọng nói: “Xuống kiệu để kiểm tra”.
Ngô Bình bước xuống rồi nói: “Các người muốn kiểm tra cái gì?”
Trông thấy dáng vẻ của Ngô Bình, mấy người đó ngẩn ra rồi sờ vào kiếm, một người hỏi: “Anh là ai?”
Ngô Bình thờ ơ đáp: “Tôi chính là người đã đánh chết công tử của thành thành Bạch Ngọc”.
“Cái gì!”, mấy người đó luống cuống rút vũ khí ra, sau đó tấn công Ngô Bình.
Anh hừ lạnh một tiếng rồi tung vài quyền ra đánh cho họ ngã sõng soài, sau đó gọi Chu Ngọc Nhan rồi cùng chạy lên núi.
Đám người này không dám đuổi theo, mà nhanh chóng truyền tin đi xin nhà họ Bạch cử trợ thủ đến.
Lên núi rồi, Chu Ngọc Nhan nói: “Anh Lý, anh có biết lai lịch của môn phái tôi không?”
Ngô Bình hỏi: “Có lai lịch thần kỳ gì à?”
Chu Ngọc Nhan gật đầu: “Môn phái của tôi tên là Tuyệt Tiên Môn, công pháp tu luyện là Nguỵ Sát Kinh. Đây là công pháp thuộc kiểu ám sát do một Chân Nhân thái cổ sáng tạo ra, thuật ám sát trong đó phải nói là vô địch thiên hạ”.