Chương 3663

Người phụ nữ: “Bọn tôi là người bình thường lớn lên ở đây, chịu trách nhiệm kéo những người mới như các anh ra khỏi Hồng Ni Trạch”.

Ngô Bình: “Hồng Ni Trạch? Đó là đâu?”

Người phụ nữ: “Trước tiên đừng hỏi nhiều thế, anh mau nghỉ ngơi trước đi”.

Cô gái lại lấy thêm nước đút cho anh, uống được mấy bát nước, Ngô Bình dần khôi phục sức lực, anh tự mình ngồi dậy.

Anh hỏi người phụ nữ: “Xưng hô thế nào đây nhỉ?”

Người phụ nữ: “Gọi tôi là Hồng Mai, đây là Bạch Mai, em gái tôi, sau này cậu cứ gọi tôi là chị Hồng Mai”.

Ngô Bình: “Hình như cô mới chỉ hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi nhỉ, tôi đã hai mươi bốn rồi”.

Hồng Mai nói: “Mắt nhìn của cậu không chuẩn, tôi đã hai mươi bảy rồi”.

Bạch Mai mím môi cười: “Chị à, đừng đùa anh ta nữa. Còn anh, anh tên gì?”

Ngô Bình: “Tôi là Lý Huyền Bình”.

Hồng Mai: “Lý Huyền Bình, ừm, vậy sau này tôi gọi cậu là Tiểu Bình nhé”.

Bạch Mai hỏi: “Anh Tiểu Bình, anh từ nơi nào đến vậy?”

Hiện giờ Ngô Bình có rất nhiều thắc mắc nhưng anh cũng rất đang rất đói bèn hỏi: “Có gì ăn không?”

Hồng Mai và Bạch Mai nhìn nhau, Hồng Mai nói: “Bạch Mai, đi lấy cơm cháy đến đây”.

Bạch Mai gật đầu, cô bé ra khỏi phòng, một lát sau đã đem một bát đựng thứ gì đó đen thui đến. Đây là cơm cháy, được nấu bằng gạo lứt.

Nhưng giờ Ngô Bình cũng không thèm để ý mùi vị của thức ăn có khó ăn hay không, anh gắp một miếng cho vào miệng, ăn mấy miếng thì phát hiện Bạch Mai đang lặng lẽ nuốt nước miếng, nhịn không được dừng lại không ăn nữa nói: “Tôi no rồi”.

Hồng Mai: “Ăn nhiều vào, như thế mới có sức”.

Anh xua tay: “Được rồi, cảm ơn các cô”.

Hồng Mai cười nói: “Đừng khách sáo, cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi phải ra ngoài làm việc”.

Hồng Mai đi ra ngoài, Bạch Mai hỏi anh: “Anh Tiểu Bình, anh vẫn chưa nói cho tôi biết anh đến từ đâu”.

Ngô Bình vừa ăn được một ít bên cơ thể cũng dần có sức lực, anh nói: “Anh đến từ đại lục Côn Luân”.

Bạch Mai “ồ” một tiếng: “Người đến từ nơi đó không nhiều lắm”.

Ngô Bình: “Bạch Mai, tại sao tu vi trên người anh đều không còn nữa? Có liên quan đến Thiên Đạo sao?”

Bạch Mai gật đầu: “Đúng vậy. Anh là tu sĩ của Khuyên giới, anh trưởng thành trong môi trường Thiên Đạo không trọn vẹn nên có rất nhiều khuyết điểm, hiện giờ đến một thế giới có Thiên Đạo hoàn chỉnh, đương nhiên cơ thể và tinh thần của anh sẽ không chịu nổi, nhưng cũng không sao, qua mấy tháng sẽ quen ấy mà”.

Ngô Bình: “Hồng Ni Trạch mà các em nói là nơi nào?”

Bạch Mai: “Hồng Ni Trạch là nơi những người mới sẽ xuất hiện. Chẳng như anh Tiểu Bình đây đã được em và chị Hồng Mai kéo ra khỏi bùn. Nếu bọn em không kéo anh ra ngoài nhanh chóng thì anh sẽ chết ngạt trong bùn”.

Ngô Bình giơ ngón tay lên nhìn, quả nhiên trong kẽ ngón tay của anh còn để lại vết bùn màu đỏ.

Anh nhìn quần áo trên người thì thấy đã được thay thành bộ quần áo vải thô của địa phương.

Anh hỏi: “Bạch Mai, quần áo của anh đâu?”

Bạch Mai cười nói: “Đồ của anh dính toàn là bùn đất, chị Hồng Mai mang đi giặt rồi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play