Sau đó cô ta do dự hỏi: “Anh Tiểu Bình, anh vẫn mặc lại đồ của mình sao?”
Ngô Bình cảm thấy kỳ lạ, thầm nói đương nhiên là phải mặc quần áo rồi nhưng anh vẫn hỏi: “Sao lại hỏi thế? Đồ của anh còn có tác dụng khác sao?”
Bạch Mai gật đầu: “Trong nhà không còn lương thực, đồ của anh Tiểu Bình vừa đẹp vừa bền, chắc chắn có thể bán được không ít tiền”.
Ngô Bình sửng sốt, lúc này anh mới nhận ra hoàn cảnh nơi này không tốt lắm, người nhà này chắc hẳn là nhà nghèo. Anh cười nó: “Tất nhiên là được, đổi lấy tiền, chúng ta mua một con gà về ăn mừng”.
Bạch Mai vui mừng: “Cảm ơn anh Tiểu Bình. Anh là “khách tu” đầu tiên mà bọn em tiếp đón, không chừng gia đình bọn em có thể thay đổi cũng nên”.
Ngô Bình: “Khách tu? Những người từ bên ngoài đến như anh gọi là khách tu à?”
Bạch Mai nói: “Đúng thế ạ, có rất nhiều gia đình cả đời không bao giờ tiếp đón được khách tu. Chị em bọn em may mắn gặp được anh Tiểu Bình, nhưng anh đừng lo, chị và em nhất định sẽ chăm sóc anh thật tốt”.
Ngô Bình ngơ ngác không hiểu gì: “Bạch Mai, ý em là sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau?”
Bạch Mai gật đầu: “Đúng thế, bọn em sẽ luôn phục vụ anh Tiểu Bình, giúp anh tu luyện để hoàn thành rèn luyện và kiểm tra”.
Ngô Bình nói: “Bạch Mai, em có thể nói rõ ràng từ đầu đến cuối với anh được không?”
Bạch Mai gãi đầu: “Anh Tiểu Bình, thật ra em cũng không rõ lắm. Dù sao thế giới của bọn em sẽ có rất nhiều nơi xuất hiện vài “khách tu”, chẳng hạn như Hồng Ni Trạch ở gần đây. Quản gia quy định, ai tìm thấy khách tu thì người đó sẽ là người hầu của khách tu”.
Ngô Bình: “Những khách tu này cũng đến từ các nơi khác giống anh?”
Bạch Mai: “Ừ, khách tu đến từ các Khuyên giới khác nhau, số lượng không nhiều lắm, trung bình mỗi năm có một hai trăm người, có lúc nhiều, có lúc ít”.
Ngô Bình: “Rèn luyện và kiểm tra mà em nói là gì?”
Bạch Mai: “Là thế này, khách tu đến đây cần phải đến báo cho quan phủ quản lý, nhận lấy tài nguyên tu luyện, tiếp theo là tu luyện. Khi tu luyện đạt đến giai đoạn nhất định thì phải tham gia rèn luyện, em không biết thử nghiệm là gì nhưng dù sao cũng có lợi. Tất nhiên, rèn luyện cũng có nguy hiểm, nghe nói có rất nhiều khách tu đã chết trong đó. Sau khi hoàn thành rèn luyện thì có thể chấp nhận kiểm tra lần một. Nếu kết quả kiểm tra tốt thì sẽ có phần thưởng. À phải rồi, sau khi tham gia kiểm tra xong, nếu kết quả xuất sắc thì có thể xin nghỉ và rời khỏi đây một thời gian”.
Ngô Bình: “Nói như thế, anh chỉ có cách hoàn thành bài kiểm tra mới có thể quay về thế giới anh đang sống?”
Bạch Mai: “Là như thế đó. Anh Tiểu Bình, anh giỏi như thế chắc không thành vấn đề đâu”.
Ngô Bình: “Ồ, sao em lại nói là anh giỏi?”
Bạch Mai: “Mặc dù gia đình bọn em chưa từng tiếp nhận khách tu nhưng có một tờ rơi do chính phủ ban hành, trên đó có viết rất rõ: thông thường khách tu mới đến thế giới này phải hôn mê từ một đến ba tháng, đây là quá trình thích nghi về thể chất và tinh thần với môi trường mới. Nhưng anh Tiểu Bình chỉ đến có một ngày đã tỉnh rồi, hơn nữa anh còn tự mình tỉnh lại nên anh rất là lợi hại. Tờ rơi tuyên truyền còn nói tỉnh lại càng sớm chứng tỏ tư chất và thể chất càng tốt”.
Ngô Bình: “Nói thế tức là tôi không nên tự mình tỉnh lại?”
Bạch Mai gật đầu: “Bình thường khách tu hôn mê cần đến thuốc chính phủ ban hành mới tỉnh lại, nhưng anh Tiểu Bình chưa uống thuốc đã tỉnh nên em mới nghĩ anh rất lợi hại”.
Ngô Bình gật đầu: “Bạch Mai, thế giới này có nhiều người không? Chính phủ mà em nói có cơ cấu thế nào?”
Bạch Mai: “Rất nhiều người, nhưng em đã sống ở thị trấn từ nhỏ, chưa từng ra khỏi đây, nghe nói bên ngoài cũng có rất nhiều người. Chính phủ là nhà nước chính quyền đó, những người làm trong chính phủ đều là thế hệ sau của khách tu”.