Tiễn Huyền Đô và Phiêu Miểu đi, Ngô Bình tiếp tục tiếp đón vài tu sĩ đến thăm. Những người này đều nhìn thấy hoặc nghe nói đến chuyện Côn Luân Kiếm Cung đánh bại hang Vạn Yêu, đa phần đều đến nghe ngóng tin tức.

Đến buổi chiều, Ngô Bình lấy chiếc nhẫn ngọc ra, hôm nay Huyền Đô lão tổ nhắc nên anh quyết định vào trong xem thử rốt cuộc kế hoạch bí mật là gì.

Anh đặt chiếc nhẫn ngọc lên bàn, sau đó đi vào Động Thiên. Trong Động Thiên có một cánh cửa phát ra ánh sáng sặc sỡ chín màu. Anh do dự một lúc rồi sải bước đi vào cánh cửa ánh sáng.

Ngay khi cả người bước vào cánh cửa, cơ thể anh cảm nhận được một cơn đau như xé cả người ra, cơ thể trở nên yếu ớt, nằm rạp xuống đất bất động. Anh muốn cố gắng mở mắt ra nhưng không lâu sau đã ngất đi.

Không biết qua bao lâu, trong đầu anh loáng thoáng nghe thấy có ai đó đang nói chuyện.

“Chị, anh ta còn ngủ bao lâu nữa?”, một cô gái trẻ hỏi.

Một người phụ nữ khác: “Không biết, thông thường phải ngất từ một đến ba tháng, nhưng cũng có người tỉnh lại trước. Chuẩn bị thuốc đi, một khi anh ta có tri giác thì lập tức cho anh ta uống”.

Ngô Bình dần hồi phục ý thức, anh cố gắng mở mắt ra nhưng mí mắt rất nặng như thể bị đính thứ gì đó lên. Lúc anh cố gắng mở mắt, mũi phát ra âm thanh rất khẽ.

Tiếng động này thu hút sự chú ý của hai cô gái, một người nói: “Trời ạ! Anh ta tỉnh rồi, mới chỉ một ngày thôi, sao có thể!”

Một người khác: “Xem ra, có một nhân vật lợi hại đến chỗ chúng ta rồi”.

Sau đó Ngô Bình cảm thấy có người lật mí mắt của anh lên, tia sáng chói mắt chiếu vào đồng tử anh khiến anh cảm thấy rất khó chịu.

Người phụ nữ đó nói: “Thích ứng nửa tiếng là ổn”.

Nói là nửa tiếng nhưng chưa đến nửa phút thị lực của Ngô Bình đã trở lại bình thường, anh phát hiện mình đang ở trong một căn nhà bằng đất, tường được xây bằng gạch nung, mặt tường đầy những lỗ lớn nhỏ, nền đất rất lạnh, đó là đất bùn nhưng đã được quét rất sạch sẽ.

Anh nhìn thấy một người phụ nữ hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, bề ngoài rất bình thường, mắt một mí, lông mi khá dài, mặt đỏ hây hây như thể thường xuyên phơi nắng.

Bên cạnh là một cô gái mười bảy, mười tám tuổi, rất thanh tú, làn da trắng nõn.

Cô gái kinh ngạc nhìn anh hỏi: “Anh có thể nhìn thấy chúng tôi sao?”

Ngô Bình nghe họ nói, đó là một ngôn ngữ đặc biệt của con người nhưng anh có thể nghe hiểu, thậm chí trong đầu còn lập tức biết cách diễn đạt bằng ngôn ngữ này, anh há miệng muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại bị nghẹn.

Cô gái có làn da trắng nhanh chóng bưng một bát nước đến, là một cái bát sứ cũ, có hàng chục góc cạnh bị sứt mẻ và có vài chỗ được sửa lại. Làn nước ngọt chảy vào cổ anh, anh nuốt xuống, cứ thế cổ họng dễ chịu hơn rất nhiều.

“Cảm ơn nhiều”, anh nói.

Ánh mắt người phụ nữ sáng rực: “Anh hiểu được chúng tôi nói gì? Tốt quá”.

Ngô Bình cảm thấy cả người không có sức lực, anh không thể đứng lên bèn hỏi: “Đây là đâu? Các cô là ai?”

Người phụ nữ cười nói: “Nơi này là đại lục Thương Huyền, một thế giới bản sao của Chư Thánh thượng, nó giống hệt với thế giới nguyên bản”.

Ngô Bình: “Thế giới bản sao?”

Người phụ nữ gật đầu: “Đúng thế, Thiên Đạo ở đây là hoàn hảo”.

Cả người Ngô Bình run lên: “Thiên Đạo hoàn hảo! Các cô thì sao? Là tu sĩ nơi này à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play