Đứng mãi cũng cảm thấy khó chịu, cả người anh run lên, xiềng xích trên người đều bị nung chảy, anh lắc lư bước ra khỏi nhà giam. Cánh cửa nhà lao vàng tiên kiên cố đó bị kiếm quang đánh trúng làm cho nó tan nát, hoàn toàn không thể ngăn được anh.
Lúc này mấy tên cai ngục đang ngồi trong sảnh uống rượu đánh bài, đột nhiên cảm thấy phía sau có người bèn quay lại nhìn thì thấy Ngô Bình.
Họ giật mình nhảy cẫng lên, đồng loạt tìm binh khí.
Ngô Bình nói: “Khỏi tìm nữa, các anh không đánh lại tôi đâu”, nói rồi anh phóng ra trọng lực, đám người này bỗng quỳ rạp xuống đất đến mức không nhấc nổi ngón tay.
Anh ngồi xuống, lấy một quả bàn đào ra, vừa ăn vừa hỏi: “Các anh có biết tại sao Kim Y Vệ lại muốn bắt tôi không?”
Mấy tên cai ngục quỳ dưới đất sắp khóc đến nơi, một tên trong đó nói: “Đại nhân, chuyện bắt anh không liên quan đến chúng tôi, chúng tôi chỉ là mấy người canh gác nhà lao nhỏ bé thôi, anh bỏ qua cho bọn tôi đi, tôi không thở nổi”.
Ngô Bình vung tay lên, trọng lực biến mất, đám người này mới có thể đứng dậy.
Ngô Bình: “Bây giờ có thể nói rồi?”
Người này ngẫm nghĩ rồi nói: “Đại nhân, tôi không rõ người khác thế nào nhưng tôi có nghe ngóng được một chút về tình hình của anh”.
Ngô Bình: “Ồ, nói tôi nghe xem”.
Thế là cai ngục này nói rõ một năm một mười những gì hắn biết.
Hóa ra sau khi hoàng đế đến Tiên Giới, những các quan lớn phụ tá trong triều và Thái tử xảy ra một trận chiến khốc liệt. Vì Ngô Bình là Tổng thủ lĩnh cấm quân nên bị coi là người đứng về phía đại tướng quân cấm quân Ngụy Nguyên. Trước đó vài ngày, Ngụy Nguyên bị nhốt vào trong đại lao, đang bị thẩm vấn điều tra. Ngụy Nguyên ngã ngựa, Ngô Bình cũng bị liên lụy, thế là Thái tử bèn phái Kim Y Vệ đến bắt Ngô Bình.
Thật ra nếu không phải vì Ngô Bình không ở Long Kinh thì đã bị bắt từ lâu rồi. Hôm nay anh đến thăm Chu Nguyên Thông, bị mật thám bên ngoài nhìn thấy nên Kim Y Vệ lập tức hành động.
Nghe thế cuối cùng anh cũng đã rõ nguyên nhân: “Xem ra dù tôi có giải thích, họ cũng sẽ không tin”.
Cai ngục này nói: “Anh mau chạy đi, những người bắt anh đến không chết thì cũng đã trở thành người tàn phế rồi”.
Ngô Bình thở dài: “Tôi nghĩ chuyện này phải đi tìm Thái tử nói cho rõ ràng”.
Mấy cai ngục ngớ người, đi tìm Thái tử? Hắn điên rồi sao?
Lúc này vài Kim Y Vệ bước vào, nhìn thấy Ngô Bình thế mà lại ở ngoài phòng giam, họ đều rất ngạc nhiên, lập tức rút binh khí ra lớn giọng nói: “Quay về”.
Ngô Bình nói: “Tôi bị oan, muốn đi tìm Thái tử phân bua rõ ràng”.
Mấy người này vừa tức vừa giận: “Tìm Thái tử? Anh nghĩ mình là ai? Một thường dân thôi, anh muốn gặp đại nhân của bọn tôi còn khó nữa chứ đừng nói là Thái tử”.
Ngô Bình: “Tôi bị oan, muốn tìm Thái tử minh oan”.
“Đánh hắn!”, mấy tên đó hét lên, lập tức bước đến đè Ngô Bình xuống.
Nhưng sức lực của Ngô Bình rất lớn, mặc dù đám người này ôm cánh tay, ôm chân nhưng Ngô Bình vẫn không bị xê dịch, tiếp tục đi về phía trước.
Những người phía trước vội vàng đóng cửa phòng giam lại, Ngô Bình lại giẫm thẳng lên bức tường.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, phù văn cửa ngục cực kỳ kiên cố nổ tung, sau đó sụp xuống, Ngô Bình mang theo Kim Y Vệ đi thẳng ra khỏi đại lao.