Lên đến trên phố, anh phóng lớn thân hình mình hóa thành người khổng lồ một trăm mét, sải bước đi đến hoàng triều, miệng lầm bầm: “Tôi bị oan, tôi tìm Thái tử nói lý”.

Quan binh đi tuần phát hiện ra Ngô Bình mà giật mình, kẻ này định xông vào hoàng cung, thế thì làm sao được? Trong thoáng chốc, tất cả mọi người lao tới ngăn cản Ngô Bình, bên này dùng thừng, bên kia dùng chão, tiếc rằng không thể nào kéo nổi Ngô Bình.

“Đùng đùng!”

Mỗi bước chân của anh khiến toàn bộ Long Kinh rung lên bần bật, đến cả Thái tử và đám quan viên đang ở trong hoàng cung cũng cảm nhận được.

Thái tử và vài đại thần đang nghị sự bên trong đại điện của hoàng cung, cảm nhận được sự rung chuyển của mặt đất, hắn ta nhíu mày: “Chuyện gì thế?”

Thám tử nhanh chóng đi điều tra, chẳng bao lâu sau đã vội vàng quay về báo cáo: “Điện hạ, có người muốn xông vào hoàng cung”.

Thái tử nghe thấy nhưng cũng không ngạc nhiên lắm, dù sao thì hoàng cung không phải nơi mà ai muốn xông vào là xông vào được. Hắn ta điềm nhiên hỏi: “Người nào mà to gan thế?”

Thám tử đáp: “Là Ngô Bình – tổng thủ lĩnh cấm quân trước kia, kim y vệ ban nãy đã bắt hắn về quy án, đang đợi thẩm vấn, không ngờ kẻ này trốn ra khỏi lồ ng nhốt, nói rằng muốn tìm Thái tử điện hạ để kêu oan”.

Thái tử cười khẩy: “Hóa ra là người của Ngụy Nguyên à? Không cần thẩm vấn nữa, giết luôn đi”.

“Vâng!”. Đối phương lui xuống.

Không lâu sau đó, hoàng cung điều động một nhóm cao thủ ra ngoài giết Ngô Bình; trong số này có bốn vị Chân Tiên, tám bị Thần Tiên, tay cầm sát phù và thần binh, ai nấy đằng đằng sát khí.

Vào thời điểm này, Ngô Bình đã tới bên ngoài hoàng cung, giơ chân đạp bay cửa cung dày và nặng. Trận pháp trên cánh cửa lóe lên hào quang, bao nhiêu đại trận cũng không ngăn nổi anh.

“To gan!”

Một thị vệ Chân Tiên bay tới, bàn tay phải bỗng phình ra bằng cả căn phòng, đè mạnh về phía Ngô Bình.

Ngô Bình thậm chí chẳng buồn nhìn, chỉ giơ tay vung chưởng tạo ra tiếng động cực lớn, sấm chớp đì đùng, Chân Tiên vừa ra tay kia bị anh hất văng, thổ huyết giữa không trung, cơ thể không ngừng run rẩy.

“Thái tử điện hạ, tôi bị oan!”. Anh hét ầm một tiếng rồi biến thân thành người khổng lồ cao nghìn mét, uy thế hoành tráng, tiến bước về phía hoàng cung.

Lúc này các Chân Tiên và Thần Tiên khác cũng ra tay, đủ thứ pháp bảo và sát thủ đồng loạt “chào hỏi” Ngô Bình, nhưng không thể nào phá vỡ hàng phòng ngự của Ngô Bình.

“Đùng đùng!”

Ngô Bình càng đi càng nhanh, có người nhanh chân tới bẩm báo Thái tử: “Điện hạ, tên Ngô Bình đó sắp vào trong điện rồi, xin điện hạ tạm thời hãy lánh mặt”.

Thái tử giận dữ: “Đám vô dụng, các người có bao nhiêu cao thủ mà không ngăn nổi một mình hắn hay sao?”

Một thị vệ tỏ ra khổ sở: “Thái tử, thực lực của kẻ này quá kinh khủng, e là đã đến cấp bậc Đạo Quân rồi, chúng nô tài không ngăn nổi!”

Sắc mặt của Thái tử vô cùng khó coi, cuối cùng hắn ta cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc: “Ta là Thái tử, chẳng lẽ lại sợ hắn? Dẫn hắn lên điện!”

“Đùng uỳnh!”

Không đợi ai truyền gọi, Ngô Bình giơ chân bước vào đại điện khiến phần đỉnh đổ sụp. Cơ thể cao lớn của anh lập tức thu nhỏ lại, xuất hiện trước mặt Thái tử và các quan viên.

Ngô Bình đảo mắt nhìn đám người này: “Ai là Thái tử?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play