Tiếp đó là việc bàn giao giữ Nguyệt Vũ và Hàn Tinh, dù sao trị vì một bộ lạc không chỉ cần có thực lực mà còn cần cả kinh nghiệm và trí tuệ, nên Nguyệt Vũ vẫn phải ở lại dạy cô ấy một thời gian nữa.
Ngô Bình hẹn ba tháng sau sẽ đón cô ấy đi khỏi đây, Nguyệt Vũ vui vẻ đồng ý.
Sau khi tạm biệt bộ lạc Ám Nguyệt, anh suy xét một lúc rồi đến Long Kinh.
Hoàng đế Long Quốc đã đến Tiên Giới, bây giờ tình hình của Long Quốc khá hỗn loạn, hơn nữa tình hình hỗn loạn này bất lợi với anh, anh quyết định đến Long Kinh xem xét tình hình.
Đến Long Kinh, anh bèn đi gặp Chu Nguyên Thông trước.
Mấy ngày nay Chu Nguyên Thông đều tu luyện truyền thừa Kỷ Nguyên ở nhà, thấy Ngô Bình đến hắn rất vui, gọi người làm chuẩn bị đồ ăn thức uống.
Ngô Bình: “Đại ca, gần đây tình hình Long Quốc thế nào?”
Chu Nguyên Thông lắc đầu: “Loạn như một nồi cháo”.
Ngô Bình: “Ồ, sao thế?”
Chu Nguyên Thông: “Các thế lực trong triều đấu đá lẫn nhau, đã có không ít người mất mạng hoặc bị nhốt vào đại lao. À phải rồi, chú đã bị cách khỏi chức Tổng thủ lĩnh”.
Ngô Bình không để ý lắm: “Em đã không còn là Tổng đốc nữa rồi, có làm Tổng thủ lĩnh hay không cũng chẳng khác gì”.
Chu Nguyên Thông gật đầu: “Nói cũng đúng, tiền đồ của chú to lớn, Long Quốc chẳng xứng với chú”.
Ngô Bình cười nói: “Bây giờ em chẳng còn làm gì nữa cũng rất nhẹ nhõm, sau này có thể thường xuyên đến tìm đại ca uống rượu rồi”.
Chu Nguyên Thông bật cười: “Không làm thủ lĩnh cấm quân nữa cũng tốt, chú có thể chuyên tâm làm thủ lĩnh bên anh rồi”.
Hai người liên tục mời rượu nhau, cực kỳ vui vẻ.
Trời đã tối, Chu Nguyên Thông muốn giữ anh ở lại một đêm nhưng Ngô Bình nhớ vợ con, kiên quyết muốn về nhà. Anh vừa bước ra khỏi cổng, hai toán binh lính xông ra từ bên cạnh, tên dẫn đầu hét lớn: “Anh là Tổng thủ lĩnh cấm quân, Ngô Bình?”
Ngô Bình nhìn đám người này rồi nói: “Là tôi, các anh là ai?”
Người này hừ một tiếng: “Bọn tôi là Kim Long Vệ, nhận lệnh đến bắt anh”.
Ngô Bình: “Bắt tôi? Tôi phạm tội gì?”
Người này lạnh lùng nói: “Phạm tội gì thì đi rồi ắt biết, bắt lại”.
“Dừng tay!”
Chu Nguyên Thông bước ra tức giận nói: “Ai dám?”
Nhìn thấy Chu Nguyên Thông, đám người này vô cùng sợ hãi, sở dĩ đợi đến bây giờ mới bắt anh là vì họ không dám xông vào Chu phủ, dù sao vị chủ nhân nơi này cũng là người của Đại Thiên Tôn, ngay cả hoàng đế cũng phải nể mặt.
Ngô Bình lại nói: “Đại ca, hôm nay em muốn để chúng biết thế nào là mời thần thì dễ nhưng tiễn thần lại khó. Đại ca đừng xen vào chuyện này, em tự có tính toán của mình”.
Chu Nguyên Thông trầm tư một chốc rồi nói: “Được, nếu chú không ra uy một chút thì đám tạp nham này sẽ nghĩ anh em chúng ta dễ bắt nạt”.
Ngô Bình để mặc họ trói mình lại, bị nhốt vào trong đại lao Kim Long Vệ.
Đến nhà giam, anh bị cột vào trên một cây cột đồng, sau đó đám người ra đi ra ngoài, xung quanh trở nên yên ắng.