v

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Sao nào, anh không phục? Dù Thái tử Long Quốc có đích thân đến đây, tôi cũng sẽ làm thế với hắn chứ đừng nói là anh”.

“Được lắm, tôi đây ghim anh rồi”.

Ngô Bình: “Anh ghim tôi cũng chẳng sao, muốn trả thù thì có thể đến Linh Xuyên tìm tôi bất cứ lúc nào. À phải rồi, anh tên gì, làm chức gì?”

Người này nói: “Tôi là Tần Vũ Long – chưởng lệnh binh bộ Long Quốc”.

Ngô Bình: “Anh Tần, anh có thể dẫn thuộc hạ của anh cút đi được rồi đấy. Nếu còn để tôi gặp anh xuất hiện ở gần đây, anh sẽ không may mắn giống hôm nay nữa”.

Tần Vũ Long vừa tức vừa giận, nhưng thực lực không bằng Ngô Bình, hắn chỉ đành tạm thời rời đi, đồng thời dẫn theo thuộc hạ.

Nhìn đám binh tướng Long Quốc đi khỏi đây, Ngô Bình vội vàng chạy đến bộ lạc Ám Nguyệt. Vừa đến nơi đã nhìn thấy Ám Nguyệt Nữ Vương cười mỉm đợi anh ở giữa không trung.

“Anh Lý, cũng may anh đến kịp nếu không bộ lạc Ám Nguyệt sẽ biến thành biển lửa”.

Ngô Bình: “Anh vừa nhận được tin là chạy đến ngay, cũng may các em không sao”.

Ám Nguyệt Nữ Vương nắm tay Ngô Bình đi đến cung điện của cô ấy, Ngô Bình đã đi được một khoảng thời gian, bụng Ám Nguyệt Nữ Vương hơi phình ra, cô ấy đang mang thai đứa con của Ngô Bình.

Ngô Bình khẽ chạm vào bụng cô ấy, dịu giọng nói: “Nguyệt Vũ, nếu cứ ở lại đây, không nhìn thấy mặt trời thì cũng không phải là cách, chi bằng rời khỏi đây đi”.

Nguyệt Vũ: “Anh Lý, bọn em sống đây nhiều đời đã thành thói quen từ lâu, e là mọi người sẽ không dễ dàng đồng ý đi khỏi đi”.

Ngô Bình: “Vậy thì thôi, họ không đi, em đi với anh”.

Nguyệt Vũ sửng sốt: “Em đi rồi, ai bảo vệ người dân bộ lạc Ám Nguyệt?”

Ngô Bình cười nói: “Vậy thì bồi dưỡng thêm một vị Nữ Vương nữa là được”.

Nguyệt Vũ cười khổ: “Nữ Vương ít nhất cũng phải có tư chất Nhân Vương, nào có dễ như thế”.

Ngô Bình cười nói: “Có lẽ người khác không làm được nhưng anh làm được”.

Ánh mắt Nguyệt Vũ sáng rực: “Thật sao?”

Ngô Bình gật đầu nói: “Nguyệt Vũ, anh nghĩ Hàn Tinh cũng không tệ, em gọi cô ấy đến đây, bây giờ anh sẽ gia tăng tư chất cho cô ấy, chờ đến khi tu vi của cô ấy đạt đến mức độ của em, em có thể đi khỏi đây với anh”.

Nguyệt Vũ ngẫm nghĩ rồi khẽ gật đầu: “Được, Nguyệt Vũ nghe theo lời anh Lý”.

Hàn Tinh được gọi đến, Ngô Bình sử dụng tinh khí chân hoàng được lưu trữ để tôi luyện cơ thể và thần hồn của cô ấy, đồng thời nhờ vào một ít đan dược anh luyện chế để nâng cao tu vi của cô ấy.

Tu vi của Hàn Tinh vốn dĩ không yếu, tư chất cũng tốt, được Ngô Bình giúp đỡ rất nhanh đã bổ khuyết vào những chỗ còn chưa hoàn thiện trong lúc tu luyện, nhanh chóng bước vào cảnh giới Nhân Vương, thậm chí còn tiếp tục thăng cấp vượt qua Nhân Vương.

Cuối cùng Ngô Bình lại truyền Thiên Địa Huyền Hoàng quyết hoàn chỉnh cho cô ấy, tiếp tục giúp cô ấy tu hành.

Đa số thời gian Hàn Tinh đều tu luyện một mình, vì thế Ngô Bình nhân cơ hội này để luyện chế đan dược cho bộ lạc Ám Nguyệt. Trước đó anh đã nghiên cứu và luyện chế được ba loại đan dược, bây giờ anh đang dốc toàn lực luyện chế chúng, trong tay anh đã có đủ dược liệu, hơn nữa trình độ luyện đan của anh cũng cao hơn rất nhiều nên hiệu quả đan dược được luyện chế ra cũng cao hơn.

Thoáng chốc anh đã ở bộ lạc Ám Nguyệt hơn mười ngày. Trong khoảng thời gian này, cảnh giới Nhân Vương của Hàn Tinh đã ổn định, tu vi cũng đạt đến cảnh giới Long Môn. Mặc dù chỉ mới là cảnh giới Long Môn nhưng thực lực của Hàn Tinh đã vượt qua Ám Nguyệt Nữ Vương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play