Thấy thế, vợ chồng Mạc Ngọc Hồ ngẩn ra rồi đột nhiên quỳ xuống, xin Ngô Bình tha mạng.
Ngô Bình không thừm nhìn mà vung tay lên, họ cũng bị giết tại chỗ.
Trả thù xong, Thượng Quan Linh Nhi bổ nhào vào lòng Ngô Bình rồi khóc nấc lên.
Ngô Bình an ủi: “Linh Nhi, về rồi anh sẽ giúp em tấn công Huyền Hoàng Môn, tiêu diệt Mạc Liên Phong và kẻ cầm đầu môn phái”.
Thượng Quan Linh Nhi gật đầu: “Chồng, em không muốn về nữa, em muốn ở lại tiên vực Cửu Lôi để chủ trì đại cục thay anh”.
Ngô Bình thầm nghĩ thấy cũng đúng, anh có thể điều khiển Chín vịLôi Thần nên sẽ là người mạnh nhất ở tiên vực Cửu Lôi. Trong Lôi Thành có rất nhiều tu sĩ, để Thượng Quan Linh Nhi ở lại đây quản lý họ là tốt nhất.
Vì thế, anh nói: “Chín vịLôi Thần nghe lệnh, khi ta không ở đây, các người phải nghe lệnh của Thượng Quan Linh Nhi”.
“Tuân lệnh!”
Chín vịLôi Thần đồng thanh đáp.
Sau đó, Ngô Bình và Thượng Quan Linh Nhi đã đi vào cung điện của Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn. Ở đây có rất nhiều kẻ hầu người hạ, môi trường sống rất tốt, so ra còn hơn cả hoàng cung.
Cung điện của Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn đã được đổi tên thành tiên cung Cửu Lôi. Bây giờ, tất cả mọi người ở đây đều ra bái lạy Ngô Bình và Thượng Quan Linh Nhi.
Ngô Bình đang có việc cần làm nên chỉ ở lại Lôi Thành một hôm rồi rời đi.
Sau khi ra ngoài, anh phát hiện Hạ Sở Sở vẫn đang chờ mình bên ngoài, rõ ràng cô ấy không biết những việc xảy ra bên trong, vì Ngô Bình đã phong toả tin tức rồi.
“Công tử có thu hoạch gì không?”, cô ấy hỏi.
Ngô Bình: “Cũng tạm, cô Hạ, chúng ta về phủ Hạ Vương thôi”.
Hạ Sở Sở ngẩn ra: “Anh vẫn muốn đi ư?”
Ngô Bình: “Đương nhiên rồi”.
Hạ Sở Sở: “Anh…”
Ngô Bình: “Bên dưới giếng để đi xuống lòng đất có thứ nguy hiểm đúng không?”
Hạ Sở Sở: “Anh biết rồi ư?”
Ngô Bình: “Thậm chí tôi còn biết nhiều hơn cô cơ nên cô không cần giấu tôi nữa”.
Hạ Sở Sở thoáng do dự rồi nói: “Tổ gia của tôi bị nhốt dưới đáy giếng, không thể thoát ra được. Tổ gia cần đoạt thân xác của một người để rời khỏi đó”.
Ngô Bình: “Vì thế, mọi chuyện chỉ là phủ Hạ Vương vè ra thôi, chứ không hề có chuyện tìm người kế thừa gì cả, tất cả là bẫy của các người đúng không?”
Hạ Sở Sở thở dài nói: “Đúng thế, anh biết từ đầu rồi đúng không?”
“Tổ gia đó là người thế nào?”
“Là người xuống đó tìm kiếm sớm nhất, tu vi của tổ gia đã đến cảnh giới Đạo Quân rồi”.
“Ông ta bị nhốt dưới đó kiểu gì?”
Hạ Sở Sở: “Cụ thể thì tôi không biết, chỉ hay tổ gia cần đoạt được thể xác của một người có tư chất tốt thì mới thoát ra được”.
Nói xong, Hạ Sở Sở hỏi: “Anh còn muốn đi nữa không?”
Ngô Bình: “Có chứ, tôi muốn đi gặp tổ gia đó”.
Hạ Sở Sở đành nói: “Được, dẫu sao tôi cũng đã tiết lộ cho anh biết rồi”.