Hai người quay lại phủ Hạ Vương rồi đi thẳng tới giếng, Hạ Vương vội chạy đến nói: “Công tử, giờ cậu xuống dưới luôn à?”
Ngô Bình không trả lời mà nhảy luôn xuống giếng.
Cảnh tượng này khiến nhóm Hạ Vương ngẩn ra, ông ta ngoảnh sang nhìn Hạ Sở Sở.
“Sở Sở, chuyện này là sao?”
Hạ Sở Sở không giấu mà nói thật: “Phụ vương, anh ta đã biết hết kế hoạch của mình rồi”.
“Cái gì!”, Hạ Vương giật mình.
Lão Hạ Vương xuất hiện rồi thở dài nói: “Biết rõ sẽ gặp nguy hiểm mà vẫn xuống, chứng tỏ cậu ta rất tự tin”.
Hạ Vương nhìn lão Hạ Vương rồi nói: “Bố, ý bố là cậu ta không sợ tổ gia ư?”
Lão Hạ Vương trầm mặc nói: “Chuẩn bị dần đi thôi, nhỡ cậu ta bình an trở về thì mình phải nói lại với người ta đấy”.
Sau khi nhảy xuống giếng, tốc độ lao đi của Ngô Bình ngày càng nhanh, cuối cùng anh rơi mạnh xuống một đống bùn. Anh đứng dậy rồi nhìn lên phía trước thì thấy có hoàng khí toả ra từ một cái hang.
Sâu trong hang này hình như có bảo quang, anh liếc nhìn rồi đi vào trong.
Ngay sau đó, Ngô Bình phát hiện trên vách hang có rất nhiều thi thể! Trên người họ mọc đầy lông với đủ màu sắc, người bên trên là lông đen, phía dưới là người lông xanh, sau đó đến lông đỏ, tím, vàng. Khi anh đi tới thi thể mọc lông vàng thì thấy người này có sự thay đổi kỳ lạ, rõ ràng không còn giống dáng vẻ của con người nữa.
Ngô Bình híp mắt lại, đây đều là cương thi, nhưng sao lại có cương thi ở đây?
Anh đi đến cuối thì nhìn thấy một đống xương trắng, không gian ở đây cũng rộng hơn. Có một ông lão đang ngồi xếp bằng trên đống xương trắng, mái tóc dài bung xoã, lão ta nhắm nghiền mắt.
Ngô Bình đi tới gần ông lão rồi hỏi: “Ông là tổ gia hả?”
Ông lão mở mắt để lộ con ngươi màu xanh rồi nói: “Cuối cùng cũng có người xuống rồi”.
Ngô Bình: “Xem ra tôi là người đầu tiên nhỉ!”
Ông lão: “Hi vọng cậu là người cuối cùng”.
Ngô Bình quan sát lão ta rồi nói: “Ra ông là thi yêu”.
Ông lão: “Tinh mắt đấy, có nhìn thấy thi thể ở đây không? Trước họ cũng là người sống giống cậu”.
Ngô Bình: “Thi yêu sợ sấm sét nên ông trốn ở đây để tránh lôi tu chứ gì”.
Ông lão hừ một tiếng: “Thằng nhãi như cậu thì biết gì? Lão phu tu luyện hoàng khí nên đã tự chém tiên thể, sau đó hấp thu yêu khí trong hoàng khí, tích tụ lâu ngày nên tu vi tăng cao, cuối cùng mới đạt thành tựu như giờ”.
Ngô Bình lắc đầu: “Tu vi tăng cao cái gì, ông chỉ là thi yêu mà thôi”.
Ông lão nổi giận: “Miệng còn hôi sữa mà dám ăn nói láo lếu thế à? Chết đi!”
Lão ta chộp tay phải về phía Ngô Bình, một lực hút cực mạnh ập tới, cơ thể của Ngô Bình đã bay về phía lão ta.
Khi cả hai tiếp xúc với nhau, Ngô Bình đã tung một quyền vào mặt ông lão, chân lực theo đó tiến vào cơ thể lão ta, ông lão hét lên, một nửa bên đầu đã bị đấm lõm xuống.
Tiếp đó có một đường kiếm loé lên, Ngô Bình đã chém đầu ông lão rơi xuống đất, sau đó có khói màu vàng bốc ra từ cơ thể lão ta.
Ngô Bình sáng mắ lên rồi lấy một cái bình ra hút hết hơi khói ấy vào. Hơi khói mà thi yêu này tu luyện ra là tinh hoá sinh mệnh, tuy chúng có độc, nhưng chỉ cần khử độc đi là có thể thành thánh dược.