Ngô Bình cười nói: “Chủ nhân của sấm sét, nếu ông bảo chỉ giúp Chân Hoàng vì tình bạn thì tôi không tin đâu”.
Ngô Bình đã quá hiểu sự đời rồi, ở một cảnh giới cao như chủ nhân của sấm sét thì sẽ không thể vì tình bạn mà chấp nhận mạo hiểm được.
Chủ nhân của sấm sét: “Cậu rất thông minh, đúng là nhân tài của Nhân tộc. Đúng, tình bạn chỉ là một khía cạnh thôi, mặt khác tôi cũng muốn mượn lực của thần yêu để áp chế sức mạnh của lôi nhãn”.
Ngô Bình: “Có phải tôi mang thần yêu đi rồi thì ông sẽ luyện hoá lôi nhãn đúng không?”
Chủ nhân của sấm sét: “Chính xác”.
Vậy là Ngô Bình đã hiểu rõ mọi chuyện, anh nói: “Nếu có nguy hiểm thì tôi cần phải chuẩn bị đã”.
Chủ nhân của sấm sét: “Không sao, tôi sẽ không ép cậu”.
Ngô Bình: “À, tôi nghe nói có Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn muốn luyện hoá Lôi Thành của ông à?”
Chủ nhân của sấm sét tỏ vẻ khinh bỉ nói: “Luyện hoá Lôi Thành ư? Mơ đi, một tên nhãi nhép mà cũng đòi sao?”
Ngô Bình: “Tôi có thù với ông ta, mà ông ta lại đang ở trong thế giới sấm sét của ông, ông có thể giết ông ta giúp tôi được không?”
Chủ nhân của sấm sét: “Chuyện nhỏ, trong thế giới của ta có Cửu Bộ Lôi Thần, ta có thể truyền cho cậu hiệu lệnh quyền lực của nó, Đương nhiên, quyền lực của cậu chỉ có giới hạn trong Lôi Thành thôi, nếu rời khỏi đây thì Lôi Thần sẽ không nghe lệnh của cậu nữa”.
Ngô Bình bật cười nói: “Được, cảm ơn”.
Chủ nhân của sấm sét: “Nếu muốn cảm ơn tôi thì nhanh chóng đi luyện hoá thần yêu đi”.
Ngô Bình: “Tôi không tin vận mệnh, tôi chỉ tin thực lực. Chờ khi nào tôi thấy mình đủ mạnh thì sẽ đến luyện hoá nó”.
Chủ nhân của sấm sét cười nói: “Quả nhiên đúng như Chân Hoàng dự liệu”.
Ngô Bình: “Chân Hoàng biết sự lựa chọn của tôi ư?”
Chủ nhân của sấm sét: “Ông ấy từng bảo cường giả không tin vào số mệnh”.
Ngô Bình trầm ngâm, thấy tiếc cho Chân Hoàng, vì dù có tư tưởng giống anh nhưng ông ấy đã mất rồi.
Anh nói: “Chủ nhân của sấm sét, ông cũng bị ảnh hưởng bởi Khuyên giới à?”
Chủ nhân của sấm sét: “Đạo của ta hoàn chỉnh lâu rồi, nên ta không bị ảnh hưởng gì”.
Ngô Bình gật đầu: “Thế thì tốt”.
Anh nói: “Tôi sẽ dẫn một người vào đây nhờ ông giúp”.
Chủ nhân của sấm sét: “Được, để tôi đưa cậu đi”.
Ngay sau đó có một tia chớp loé lên, Ngô Bình đã biến mất.
Tiếp theo, anh xuất hiện trên không của Linh Xuyên. Sau khi về đến nhà, Thượng Quan Linh Nhi đang cho cá ăn bên hồ, đột nhiên thấy có tia chớp xuất hiện, cô ấy biết Ngô Bình đã về.
“Chồng”, cô ấy gọi: “Anh từ Cửu Lôi Tiên Vực về đấy à?”
Quanh người Ngô Bình lúc này đầy tia sét, anh kéo tay của Thượng Quan Linh Nhi rồi nói: “Linh Nhi, anh dẫn em đi trả thù cho bố, đi thôi!”
Anh vừa nói dứt câu thì đã có tia chớp bao quanh hai người, sau đó anh đã quay lại Lôi Thành.
Đây là một thế giới rất rộng, quy mô không thua gì đại thế giới Thái Thanh. Có rất nhiều tu sĩ sinh sống ở đây, bao gồm cả Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn.
Nhờ chỉ dẫn của chủ nhân của sấm sét mà Ngô Bình đã đến một cung điện nguy nga rồi lạnh giọng nói: “Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn, mau ra chịu chết!”